Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

6. CÁT MINH..."MỘT CHÂN TRỜI ÂN SỦNG"


6. CÁT MINH..."MỘT CHÂN TRỜI ÂN SỦNG"


Hương Vĩnh
(tiếp theo) 

Tất cả là Hồng Ân  
Khi người ta xin tôi kể lại chứng từ của tôi, thú thật, tôi đã hơi ngần ngại, nhưng rồi tư tưởng của chị Élisabeth Chúa Ba Ngôi hiện ra trong đầu óc tôi : “Mỗi giây phút, mỗi biến cố, mỗi niềm đau cũng như mỗi nỗi vui đều là bí tích Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta”. 
Tôi xác tín rằng mỗi khi Thiên Chúa can thiệp vào cuộc đời chúng ta, Ngài thực hiện những điều kỳ diệu, và bấy giờ, chẳng còn gì là tầm thường nữa, vì tất cả đều đã được Ngài biến hóa. Do đó, tôi chấp nhận nói lên chứng từ của tôi, không phải để gây chú ý (vì thoạt nhìn vào, chẳng có gì đặc biệt xảy ra trên con đường tâm linh của tôi), nhưng chỉ muốn noi theo Mẹ Thánh Têrêxa:  “Ca tụng lòng thương xót của Thiên Chúa”.

Thăm cô giáo cũ 
Tất cả đã khởi đầu từ dịp tôi tĩnh tâm dọn mình lãnh bí tích thêm sức (lúc tôi 13 tuổi). Tôi còn nhớ, người ta yêu cầu chúng tôi giữ thinh lặng trong năm phút, sau khi đã kêu xin Chúa Thánh Thần. Những giây phút ngắn ngủi ấy đã đủ để đánh thức tôi, đưa tôi vào một chiều kích mới. Chẳng có gì thay đổi nhiều trong nếp sống của tôi.  
Tuy nhiên, qua năm sau, tôi không hiểu tại sao tôi lại quyết định đi thăm cô giáo cũ đã dạy tôi năm năm trước. Từ nhiều năm nay, cô đã vào đan viện Cát-Minh. Tôi đâu có ngờ rằng đó là “cá đã cắn câu”. 
Suốt bốn năm liền, cho đến ngày vào tu viện, tôi đã kiên trì tới lui đan viện của các nữ tu Cát-Minh. Các chị đã giúp tôi rất nhiều. Các giờ kinh thần vụ, thánh lễ, giờ cầu nguyện ban chiều sau buổi học, là những lúc tôi sung sướng được vào trong ngôi nhà nguyện trắng rộng lớn ấy của cộng đoàn để cầu nguyện. 
Một yếu tố khác góp thêm phần quyết định cho chiều hướng ơn gọi đang nảy sinh trong tôi, đó là những lần tôi được tiếp chuyện ở nhà khách, rất quý báu đối với tôi. Ở đó, tôi lắng nghe, nhìn xem, “làm quen” dần, và tôi đã tìm được ở đó điều tôi cần. Dần dần, “chân trời” của tôi hiện lên rõ hơn, vô tận, nhờ những gì tôi đã nắm bắt được xuyên qua các chấn song sắt.

Bạn bè hỗ trợ 
Một thời gian sau, khi đã vào dòng ba Cát-Minh, chân trời đã trở nên khá rộng và rõ nét, tôi rất vui lòng đón nhận ơn gọi. Tuy nhiên, còn phải mất nhiều năm nữa... Trong khi chờ đợi, cái thường ngày khiêm tốn của tôi là đi học.  
Ở đây, tôi muốn cảm tạ Chúa đã thương ban ơn giúp tôi đảm nhận và bảo toàn ơn gọi ở giữa những bạn bè mà tương lai của họ có vẻ khác xa tương lai của tôi. Vài người bạn đã gặp những khó khăn, một anh khác, si mê thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, đã giúp tôi làm quen với chị, vài bạn khác cũng đồng ý với tôi về quan niệm cuộc sống (dù chẳng có kinh nghiệm là bao). 
Chẳng hạn, khi vào dòng Cát-Minh, tôi vẫn tin chắc rằng việc kết hôn là một điều tốt, vẫn tin rằng cái thế giới chúng ta đang sống là một thế giới có thể sống được “vì đầy triển vọng cho tương lai”.  
Phải, các bạn đã giúp tôi hiểu các điều đó, và ngay lúc này, trong tu phòng của tôi, tôi cảm thấy rất gần gũi họ. Tôi mang họ trong lời cầu nguyện của tôi, vì việc tôi rời xa thế gian đã giúp tôi được tự do hơn để nhìn lại thế gian trong chân lý, trong ánh sáng Chúa Kitô, Đấng đã đến trong trần gian để cứu độ thế gian. 
Như thế, nếu tôi có vào dòng Cát-Minh thì không phải là để trốn thế gian, nhưng chính vì tôi muốn dành ưu tiên cho tình yêu (một sự ưu tiên đặc biệt, tôi xin nói rõ như thế) và nhất là vì chính Thiên Chúa xin tôi điều ấy, và đó cũng chính là điều được Ngài dành cho ưu tiên số một.

Tiếp cận các linh mục 
Một điểm nữa để tạ ơn Chúa: tôi đã được sống với những linh mục (cha phó giám đốc trường tôi học, cha tuyên úy Cát-Minh, cha linh hướng của tôi) và các nữ tu (các chị Cát-Minh của tôi, bà giáo sư tiếng Hy lạp), đều là những người đã biết tôn trọng công việc của Thiên Chúa nơi tôi. Các vị không hề cưỡng ép, hoặc "gợi ý" cho ơn gọi của tôi.  
Các vị đã nuôi dưỡng nó, với một lòng vô vụ lợi tuyệt đối... dù rằng cũng có đôi lúc các vị nôn nóng muốn tôi nói lên điều các vị đã ức đoán... Tôi nghĩ đó là một gương tông đồ tuyệt đẹp, kín đáo và đầy hiệu năng: các vị cầu nguyện cho tôi, nâng đỡ tôi. Vâng, cần phải cầu nguyện cho các ơn gọi được triển nở cho đến cùng. Đó là điều thật quan trọng.

Những lúc khó khăn 
Tôi cũng muốn nêu lên một điều nữa; đó là ơn được trải qua “những lúc chẳng dễ dàng gì”... (cũng như mọi người vậy thôi). Chính trong những lúc khó khăn ấy, Thiên Chúa cho thấy Ngài tin tưởng chúng ta. Chúng ta cũng phải đáp lại lòng tin tưởng của Chúa bằng lòng tin tưởng của chúng ta: lòng tin tưởng mời gọi lòng tin tưởng, như “vực thẳm kêu gọi vực thẳm” (Tv 41).  
Thiên Chúa luôn muốn điều tốt lành cho con cái Ngài, và thử thách là tấm ván nhún để lấy đà tung lên cao trong tình yêu đầy thương xót của Ngài. Theo nghĩa ấy, có thể nói, thử thách là một ân sủng rất quý giá. 
Tôi đã quyết định chọn đời sống Cát-Minh mùa hè 1985, và ngày 15-10-1985, lễ Mẹ Thánh Têrêxa, ngày hồng ân, tôi vào đan viện mà hiện tôi đang làm tập sinh. Tôi mặc áo dòng của Đức Mẹ từ tháng 4-1986.

Những hồng ân 
Bây giờ, xin nói đâu là những khác biệt giữa những ân sủng của lòng thương xót Chúa trước và sau cuộc đổi thay trong đời tôi? Trước hết, tôi cảm nghiệm được một niềm hứng khởi lớn lao. Hứng khởi, không phải ở những bộc lộ bên ngoài, nhưng do cảm nhận một sự hiện diện, một tiếng gọi vào sa mạc, một sự "chiếm hữu Thiên Chúa tận đáy lòng” như hai tiếng hứng khởi đã gợi ý. Không ngừng phải tập giữ gìn và duy trì một thái độ định tâm, tràn ngập lời ca tụng âm thầm và vui tươi. Hứng khởi đối với tôi là thế đấy.  
Tôi bắt đầu phát hiện những “kho báu chồng chất” được ẩn giấu trong tâm hồn chúng ta, những giàu sang phong phú mà một nếp sống hời hợt sẽ khiến chúng ta không biết trân quý: 
- Ơn được rửa tội và chất chứa trong mình cả một cuộc sống của Thiên Chúa Ba Ngôi. 
- Ơn nhận biết mình được Thiên Chúa yêu thương, đến độ được Ngài gọi một cách huyền nhiệm. 
- Ơn được có lòng tin. 
Tóm lại, bằng ấy những sự cao trọng của Thiên Chúa phải đưa chúng ta đến chỗ có cùng một thái độ như Mẹ Maria ngày truyền tin. Chính do đó mà tôi có được niềm vui lớn lao mà chỉ một mình Thiên Chúa mới biết được cường độ đó: niềm vui được sống trong một nhà dòng “hoàn toàn thuộc trọn về Mẹ Maria”, nơi mà Mẹ hằng hiện diện liên lỉ, âm thầm, thật sâu kín thân mật và đầy tình từ mẫu.

Môi trường thuận lợi 
Một lý do khác nữa để tạ ơn: đó là tôi đã có thể sống trong dòng Cát-Minh một cuộc sống đi thẳng tới mục tiêu, không có những vấn đề khó khăn giả tạo. 
Nếu ta tuân theo những yêu sách của sự thinh lặng và cô tịch để sống cho duy một mình Thiên Chúa, ta sẽ có được tấm lòng đơn sơ (vẫn thường dễ nhận thấy trong các mối giao tiếp huynh đệ, các buổi giải trí vui tươi...) có sức nuôi dưỡng một thứ âm vang nội tâm và xóa bỏ khía cạnh lắm khi hời hợt của các sự vật, để chỉ chú tâm vào những điều cần thiết đích thực. Nhờ đó, sự đơn sơ ấy nuôi dưỡng mọi lời cầu nguyện của ta, nhất là lời nguyện trọng đại chuyển cầu cho thế giới, cho các linh hồn và cho Giáo Hội.  
Chính vì thế mà ngày nào cũng có những “thời khắc mạnh mẽ” để kích thích thái độ ấy: mỗi ngày hai giờ tâm đàm, đó là lúc theo gương ngôn sứ Êlia, chúng ta được gọi đến ngắm nhìn Thiên Chúa hằng sống, Đấng luôn giữ chúng ta trong tầm mắt Ngài.  
Đặc biệt Thánh Thể là lời tạ ơn tuyệt hảo, chóp đỉnh của cả ngày. Ở đó, Thiên Chúa tự mặc khải qua việc ban tặng Con Ngài cho chúng ta. Ngài là “Đấng mà ta biết là rất yêu ta”. Vâng, bao giờ cũng thế, Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta trước... Nhờ đó mà mọi sự trở thành giản dị và bình an.

Cộng đoàn ân sủng 
Sau hết, thật lớn lao thay lòng nhân hậu của Chúa, vì Ngài đã cho tôi được sống trong cộng đoàn tôi đang sống. Ở đây, Ngài đã ban cho tôi thật nhiều anh em, tất cả đều khác nhau, mỗi người góp một vài nét cá biệt, một số kinh nghiệm sống (theo ý nghĩa đó, các tu huynh cao niên có thể cung cấp những chứng từ quan trọng về lòng trung thành bền bỉ ở trong dòng).

Cảm tạ Chúa 
Chúc tụng Chúa, vì Ngài đã đốt lên trong tôi tình yêu nồng nhiệt đối với Hội Dòng đã tiếp nhận tôi, cũng như đối với các vị thánh của dòng đã dìu dắt tôi từ những bước đầu trong đại gia đình này, một gia đình hoàn toàn hiến thân để phục vụ Giáo Hội là Mẹ tôi. 
Cuối cùng, tôi xin ghi thêm một điểm cá nhân trong bài hát ca tụng lòng thương xót của Chúa: 
Ở ngoài đời, “tuổi đôi mươi” thường được xem là tuổi đẹp nhất. Còn trong dòng, theo lời của một số anh em và các cha, thời gian nhà tập là thời gian để lại những kỷ niệm đẹp nhất trong đời tu. Nếu cả hai quả quyết ấy đều đúng, thì tôi có thể cảm tạ Thiên Chúa đã cho tôi được hun đúc tuổi hai mươi của đời tôi trong tập viện, và hơn nữa, đã cho tôi được hưởng nếm trọn vẹn, vì hoàn toàn ý thức, lòng tốt tràn đầy tế nhị ấy của Chúa đối với tôi. 
Đấy, tôi đã trình bày một vài ân sủng đã nhận, và tôi xin thêm rằng tôi chưa nói hết tất cả... Chưa! Nhưng tôi không thể nào nói hết, vì tôi không biết được tất cả những gì đang diễn ra trong tâm hồn tôi, vả lại, tôi sẽ phạm phải tội phản bội, tiết lộ “bí mật của nhà Vua”, nếu tôi cố nói nhiều hơn... 
Vì vậy, tôi xin dành cho Chúa Giêsu, tôi xin cảm tạ về tất cả những gì chỉ một mình Ngài biết và bảo tồn trong tôi. Tôi cũng xin dành cho Ngài niềm vui được tự tay Ngài hoàn tất bài ca tạ ơn này, và tôi xin cầu chúc cho tất cả những bạn đọc mấy dòng này, hưởng niềm vui được nói “cám ơn” với Đấng đã và đang còn thực hiện những điều kỳ diệu nơi mỗi người chúng ta.

Tu huynh Louis Marie de Jésus
20 tuổi - Tập sinh Cát-Minh 
(CÒN TIẾP)

Tác giả Đỗ Tân Hưng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét