Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Tuyển tập những câu chuyện đêm giáng sinh


Tuyển tập những câu chuyện đêm giáng sinh

1/Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quàanh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...
Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh.

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng.

Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ saonếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!"

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..."

Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.

"Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!".

Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.

Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi.

Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."

*********************************************************************************
2/Tôi là chiếc que diêm. Thật ra thì chẳng có gì đáng tự hào để xưng hô với mọi người như thế. Vì tôi biết, tôi chỉ là chiếc que diêm mỏng manh.
Với khả năng của tôi, tôi chỉ có thể làm cháy một mảnh giấy, hay đơn thuần là mồi một điếu thuốc cho một ai đó khi cần. Nhưng hôm nay, tôi lại muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện khác. Câu chuyện này đã làm cho tôi cứ trăn trở mãi…



Đó là một đêm Giáng sinh. Những mảng tuyết cứ thi nhau rơi liên miên, phủ trắng xóa cả một vùng cây lá. Tất cả như muốn điểm trang cho một đêm Giáng sinh tuyệt diệu.

Có một cô bé đang ấp ủ tôi trên đôi bàn tay nhỏ bé, nhưng đã bệch bạc vì cái lạnh của mùa đông. Cô bé nâng niu tôi như nâng niu một hộp báu vật. Cô đang ngắm nhìn người qua kẻ lại với ánh mắt ngân ngấn nước, bởi cô cũng có những ước mơ được vui chơi trong đêm Giáng sinh.

Nhưng cô không thể vì đang phải đi bán những hộp diêm. Đôi tay cô run khẽ, chiếc áo mỏng manh trên người không thể nào sưởi ấm cho cô trong một đêm đông. Cô bắt đầu đi sát vào những ngôi nhà bên đường, và cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của một gia đình.

Mọi người đang quây quần bên nhau trong đêm Giáng sinh. Nhà nhà đều rộn vang tiếng cười trên mâm thức ăn đầy ắp, nhà nhà đều lấp lánh những ánh đèn rực rỡ trên những cây thông…

Cô cảm nhận được điều đó, và bất giác cô muốn quay về nhà, cô muốn được-có-một-gia-đình. Nhưng rồi, hình ảnh của những làn roi cùng với giọng nói đay nghiến của người mẹ kế khiến cô lại vội vàng bước mau…

Cơn đói bắt đầu hành hạ, cô ngồi co ro nơi chân tường, đôi môi thâm tím, ánh mắt mờ đục vì không chịu nổi thời tiết lạnh buốt. Bất giác cô chợt nhớ đến tôi, cô mân mê tôi với ánh mắt buồn thảm.

Nhìn ánh mắt của cô, tôi hiểu cô muốn gì. Và thật sự tôi chỉ mong cô làm thế. Cô bắt đầu đốt cháy một que diêm - đó là anh que diêm nằm sát bên cạnh tôi. Anh ấy bắt đầu sáng lên, một ánh sáng duy nhất nơi góc phố này. Nhưng rồi anh ấy cũng nhanh chóng lụi tắt đi.

Nhưng tôi biết, đôi bàn tay của cô đã bắt đầu ấm áp trở lại. Cô tiếp tục đốt cháy một que diêm thứ hai - đó là chị que diêm gầy yếu. Chị cũng chỉ có thể cháy lòe một tí rồi nhanh chóng tàn. Cũng ngay lúc đó, trong ánh mắt của cô bé đã có hình ảnh của một mâm thức ăn tràn đầy. Nhưng cô chưa kịp mỉm cười thì hình ảnh ấy đã tan biến đi.

Thế rồi cô đổ hết cả bao diêm ra ngoài. Cô lần lượt đốt cháy những que diêm còn lại, những ước mơ của cô tiếp tục bay bổng theo những ngọn lửa của que diêm. Cô mơ thấy người mẹ dịu hiền đang ấp ủ cô trong lòng, cô mơ thấy mình có chiếc áo ấm tuyệt đẹp, cô mơ thấy mình được ăn những món ăn ngon…

Cô sợ hình ảnh ấy tiếp tục biến mất như những ước mơ của cô, cô tiếp tục đốt những que diêm còn sót lại để níu giữ giấc mơ… Khi ánh lửa bùng sáng lên, cũng là lúc mẹ của cô giang đôi bàn tay bế cô lên, mang cô bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu…

Sáng hôm sau, mọi người lại thấy cô nằm chết cóng bên cạnh đống diêm còn vương lại tung tóe trong ngõ hẻm.

Tôi chính là một trong những que diêm còn sót lại đó. Và tôi biết mỗi người sinh ra đều có ước mơ. Cũng như cô bé, tôi cũng có ước mơ của riêng mình. Nhưng ước mơ của tôi không dành cho cô bé. Và tôi đã phải chứng kiến cảnh cô bé ra đi trong khi tôi biết rằng nếu quyết định đúng lúc, tôi đã có thể giúp cô bé nhiều hơn và có lẽ khi ngọn lửa trong tôi lụi tàn thì cũng là lúc tôi hãnh diện nhất. Thế nhưng tôi đã không ….

Thế còn bạn, bạn có bao giờ muốn sưởi ấm một ai đó chưa? Hay bạn sẽ như tôi, nằm yên với ước mơ của mình và thấy cô bé dần qua đi?
Bạn vẫn còn có thể sáng vì


*
* *
Câu chuyện Cô Bé Bán Diêm được nhắc đến mỗi khi giáng sinh về để bày tỏ sự cảm thông và yêu thương hướng tới trẻ em nghèo.
Trước khi kể câu chuyện “Cô Bé Bán Diêm ở Việt Nam quê hương tôi” , mời bạn hãy đọc lại câu chuyện được viết bởi Anderxen.


Đêm giáng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đã mấy ngày liền tuyết rơi liên miên, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thánh khiết để đón mừng ngày kỷ niệm Chúa Cứu Thế ra đời.

Em bé tay ôm bao giấy đầy những hộp diêm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bé phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của bé sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của bé sưng tím cả lên. Bé cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đôi mắt ngây thơ ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao bé chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.

Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Bé bán diêm thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Bé thèm được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vút của người mẹ ghẻ, bé rùng mình hối hả bước mau. Được một lát, bé bắt đầu dán mắt vào những ngôi nhà hai bên đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác bé nuốt nước miếng, mắt hoa lên, tay chân run bần bật, bé thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Đưa tay lên ôm mặt, bé thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời…

Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Bóng tối, cơn lạnh lẫn cơn đói như phủ lên, như quấn vào hình hài nhỏ bé ốm yếu. Bé vào núp bên vỉa hè giữa hai dẫy nhà cao để tránh cơn gió quái ác và tìm chút hơi ấm trong đêm. Ngồi nghỉ một lát, chợt nhớ ra bao diêm, bé lấy ra một cây, quẹt lên để sưởi cho mấy ngón tay bớt cóng. Cây diêm cháy bùng lên thật sáng, thật ấm, nhưng chỉ một lát thì tắt mất, làm bé càng bực mình hơn trước. Bé thử quẹt lên một cây diêm thứ hai. Khi cây diêm cháy bùng lên, bé thấy trước mặt mình một bàn đầy thức ăn, những món đặc biệt của ngày lễ giáng sinh. Bé mừng quá, đưa tay ra chụp lấy thì ngay lúc ấy cây diêm tắt, để lại bé trong bóng tối dầy đặc, với cái lạnh bây giờ càng khủng khiếp hơn.

Bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diêm ra hết, rồi cứ quẹt lên từng cây một, hết cây này đến cây khác. Trong ánh sáng của mỗi cây diêm bé thấy mình được về nhà, được gặp lại người mẹ thân yêu. Mẹ âu yếm bế bé đến gần bên lò sưởi, mặc cho bé chiếc áo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đút cho bé từng miếng bánh ngon. Mẹ trìu mến ôm bé vào lòng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diêm tắt, hình ảnh người mẹ thân yêu tan biến, bé hoảng sợ, vội vàng quẹt lên một que khác, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bé cứ say sưa quẹt hết mớ diêm này đến mớ diêm khác. Rồi như người điên, bé lấy que diêm châm vào cả hộp diêm. Khi ánh lửa bùng lên, bé thấy mẹ cúi xuống bế bé lên, mang bé bay bổng về nơi đầy tiếng hát, đầy những người thân yêu, bé không còn thấy lạnh, thấy đói gì nữa.

Sáng hôm sau, những người trong phố tìm thấy em bé đáng thương nằm chết bên cạnh đống diêm vãi tung tóe trong ngõ hẻm.

————————————-

Câu chuyện về “Cô bé bán diêm ở Việt Nam quê hương tôi” có điểm khác duy nhất là bé không sống trong lúc trời nhiều tuyết rơi vì thế bé cũng không phải bán diêm hay thắp một que diêm nào để thắp sáng cuộc đời mình.

“Cô bé bán diêm ở Việt Nam quê hương tôi” không chỉ có một nhưng rất nhiều: bé bán vé số, bé bán báo, bé đánh giầy, bé ngồi xin ăn nơi góc đường, bé phụ việc tại những quán ăn nhỏ, phụ xe đẩy thức ăn, bé ngủ trong công viên, bé ngủ nơi trạm xe buýt…thậm chí có những bé mới vài tháng tuổi đã phải ngủ nơi ngã tư vì bị uống nhiều thuốc ngủ… Rồi thì bé nhọc nhằn nhặt những đồng tiền do người qua đường bố thí, hứng chịu những trận đòn không hiểu vì sao…Bé không được đến trường, không có tuổi thơ. Bé cũng không biết mình sao phải như vậy, bé cũng không biết đến Giáng Sinh, biết đến Cứu Chúa yêu thương.









Hằng ngày chúng ta thấy bé, chúng ta suy nghĩ, dừng lại, rồi tiếp tục công việc của mình.

“Chúc em giáng sinh phước hạnh” có lẽ là câu nói bé chưa được nghe bao giờ. Hãy đến chúc em giáng sinh phước hạnh bằng lời nói, hành động và một ít thời gian của bạn cho “Cô bé bán diêm ở Việt Nam quê hương tôi”. Hãy tặng bé một que diêm để thắp sáng ước mơ và hy vọng.
*******************************************************************************

3/
Hoa hồng trong đêm giáng sinh Tuyết  rơi. Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.
Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.

Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.

Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.

Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!

Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.

Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.
Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.



“Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.
Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.

Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.

Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.

Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.

Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.

“Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.

Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.
Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…

Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”

Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.
*********************************************************************************
4/Tình thế thật tuyệt vọng. Ngay ngày đầu tiên vào lớp bảy, Willard P. Franklin đã thu mình trong một thế giới riêng. Nó đóng sập cánh cửa tình cảm đối với các bạn trong lớp, và cả với tôi, thầy giáo của nó. Nỗ lực tạo ra một mối quan hệ thân thiện của tôi chỉ gặp phải sự thờ ơ lạnh nhạt.
Ngay cả mỗi khi tôi chào buổi sáng cũng chỉ được đáp lại bằng những tiếng ừ hử. Bạn bè thì hoảng sợ. Willard cô đơn tuyệt đối, nó không thấy cần thiết phải hạ thấp cái rào cản của sự im lặng mà nó đã dựng lên - nhưng tôi biết chắc chắn không phải đó là cách nó muốn chơi nổi hay gây sự chú ý.

Sau dịp lễ Tạ ơn vài ngày, chúng tôi nhận được thông báo về sự quyên góp cho lễ Giáng sinh.
“Giáng sinh là dịp lễ để chúng ta trao tặng,” tôi nói với lũ trẻ trong lớp. “Có thể có ai đó đang học ở đây không được hưởng một mùa Giáng sinh hạnh phúc. Bằng việc đóng góp, chúng ta sẽ giúp mua thức ăn, quần áo và đồ chơi cho những người thiếu thốn đó. Các em có thể mang phần của mình đến vào ngày mai.”

Vào ngày hôm sau, khi tôi hỏi về chuyện quyên góp, tôi phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều quên béng đi mất - tất cả mọi người, trừ Willard P. Franklin. Thằng bé thọc tay rất sâu trong túi quần trong lúc chậm chạp bước lên bàn tôi. Nó cẩn thận bỏ vào lọ một đồng năm xu.



“Em không cần uống sữa vào giờ ăn trưa,” nó lầm bầm. Trong một khoảnh khắc, chỉ một giây ngắn ngủi, nó mỉm cười. Tôi đứng nhìn nó quay về chỗ.

Chiều tối hôm đó, sau giờ học, tôi lấy chỗ tiền quyên góp ra - một đồng năm xu - và đưa cho thầy hiệu trưởng. Tôi không thể không kể cho thầy nghe về cá tính của người đã đóng góp số tiền ít ỏi đó.

“Không biết đúng không, nhưng tôi tin rằng Willard đã sẵn sàng hội nhập với thế giới xung quanh,” tôi nói với thầy hiệu trưởng.

“Vâng, tôi cũng hy vọng vào điều đó,” ông gật đầu. “Và tôi còn có linh cảm rằng chúng ta cũng thấy hài lòng khi cậu bé cho chúng ta được chia sẻ chút đỉnh vào cái thế giới riêng của nó. Tôi cũng vừa nhận được danh sách của những gia đình nghèo trong trường đang cần giúp đỡ trong mùa Giáng sinh. Xem thử đi.”

Và khi liếc qua, tôi nhận thấy rằng Willard P. Franklin và gia đình của mình được xếp đầu danh sách.

Không có ai quá khó khăn đến nổi không thể giúp người khác. “Hãy yêu kẻ lận cận như mình” ngay từ giáng sinh năm nay bạn nhé.

*********************************************************************************
5/Ngày ấy, nó gặp anh ở Thánh Đường, anh chia cho nó những bài học về Chúa, dạy cho nó biết cách sống đẹp lòng Người. Nó tưởng anh yêu nó, cũng giống như tình yêu nó dành cho Chúa, trong sáng và thánh thiện. Để một ngày, anh rời xa nó không một lý do.
Nó khóc với Chúa, nó cầu xin Người cho nó hiểu được tại sao anh bỏ rơi nó. Nhưng Người đã im lặng…và nó cũng ra đi, bỏ lại tình yêu của Chúa bỏ lại kỉ niệm ngọt ngào nơi miền Trung nắng cháy. Nó vào Sài gòn, lăn lộn với cuộc sống đầy cạm bẫy, khắc nghiệt. Đã nhiều năm trôi qua, dẫu có đôi lúc nó tưởng chừng như mình gục ngã vì sự cô độc và cũng vì nỗi đau trong nó quá lớn. Nó cũng không dám đến nhà thờ, không dám đối diện với Người, nó sợ….Cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với Chúa, tình yêu ngày nào lại thổn thức, kỉ niệm lại bóp nghẹt trái tim nó.



Đã 6 giờ tối, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, đêm nay là Giáng sinh. Người ta hân hoan đón niềm vui Chúa giáng thế, mà sao với nó lại là một nỗi đau không nguôi. Nó phóng xe vù ra đường, rồi không biết tại sao bước chân nó lại đến trước nhà thờ. Nó đứng rất lâu, và nó nghe thấy tiếng hát văng vẳng từ trong thánh đường vọng ra, nhẹ nhàng và thanh thoát. Nó nghĩ rằng, cuộc đời của những con người trong đó, khác hẳn với cuộc đời mà nó đang sống. Nó cố ngăn dòng nước mắt, nhưng sao nó vẫn khóc….đã có lúc nó cũng như họ, sống một cuộc đời thấm đẫm ơn phước Chúa ban và cũng đã có lúc nó tôn vinh Chúa bằng cả tấm lòng. Còn bây giờ thì nó đơn độc, ít ra trong chính cuộc đời ở trần gian.

Nó nhìn xung quanh, dòng người cứ hối hả. Bất giác nó nhìn thấy một người đàn ông.

Cũng như nó, ông cứ mãi đứng trước nhà Chúa, khuôn mặt ông ta đầy vẻ mệt mỏi, chỉ có duy nhất đôi mắt sáng long lanh. Người đàn ông đứng cách nó không xa, trạc khoảng tứ tuần, quần áo của ông giống như một người hành khuất, trên tay là một đứa bé vẫn còn say ngủ. Nó thấy ông
ta khóc, miệng cứ lầm bầm điều gì, nó đoán là ông ta đang cầu nguyện…

Nó bước lại gần người đàn ông kia hơn và bất chợt nghe thấy:Ha-lê-lu-gia, con cảm ơn Chúa vì Người đã cho cớ sự này xảy đến với con, để con nhận thức được rằng, tình yêu giữa con người trần gian chỉ là hư vô, cuộc đời ở nhân thế chỉ là tạm bợ. Người vợ của con đang tâm bỏ lại gia đình, bỏ lại đứa con bé nhỏ, đem theo tất cả tài sản mà chúng con đã làm được. Lạy Chúa, con đã đau đớn nhưng không phải vì của cải đã mất, mà là tình yêu của con đã ra đi vĩnh viễn, đau đớn vì mình bị dối lừa, đau đớn vì đứa con không có mẹ. Ngày trước, chính con vì thú vui của cuộc đời, con đã chối bỏ Chúa, chối bỏ tình yêu của Người, để rồi ngay chính bây giờ, khi con không còn gì thì chính con người ở trần gian này lại chối bỏ con. Cha yêu dấu của con, xin Cha tha tội, để con có thể trở về bên Cha, như đứa con hư hỏng ngày nào trở về trong vòng tay nhân ái của Người. Con không có nơi nào để đi, nhưng con có một nơi để đến (lấy câu này làm câu trích), đó là nhà của Ngài, là nơi không có lòng oán hận, không có chiến tranh, cũng không phân biệt giàu nghèo, nơi đó đầy dẫy lòng nhân từ. Xin Cha mở rộng vòng tay để chúng con trở về, xin Đức Thánh Linh làm sạch lại tâm linh của chính con, soi sáng cho con để con sống một cuộc đời trọn vẹn trong Chúa. Amen”

Và sau lời cầu nguyện ấy, nó thấy khuôn mặt ông ta thanh thản hơn, đôi mắt lại long lanh hơn cứ như là ông ta vừa trút bỏ được gánh nặng rất lớn. Nó nhận thấy cuộc đời của nó và người đàn ông kia có rất giống nhau. Hai cuộc đời, hai con người đều bị tình yêu của con người chối bỏ. Điều khác biệt là người đàn ông ấy vẫn yêu mến Chúa, nhờ cậy Ngài và biết ăn năn.

Còn nó, một khoảng trống vô hình mà nó tự dựng ra để xa cách Chúa, oán giận Người chỉ làm nó thêm đau khổ, thêm chênh vênh giữa những miền nhung nhớ. Câu chuyện của người đàn ông kia làm nó suy nghĩ, nó vẫn kịp nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trước khi ông ta quay lưng đi. Phải chăng nó cần thay đổi lại mục đích sống của đời mình.

Vẫn còn đó những con người đau khổ hơn nó, vẫn còn đó những nỗi đau gấp trăm gấp ngàn lần nỗi đau của nó. Đã 5 năm trôi qua, phải mất ngần ấy thời gian nó mới nghiệm ra được ý nghĩa của cuộc sống. Nó đã quá cầu toàn vào bản thân, vào con người, nên đau khổ là điều tất yếu.

Bài giảng luận của mục sư vang lên như lời khẳng định cho tình yêu vô điều kiện của Chúa. Nó lau khô nước mắt, thấy lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Nó sẽ xin Chúa tha tội, như người đàn ông đó đã từng làm và nó tin rằng, khi giao phó mọi sự cho Chúa, cả nó và người đàn ông lạ kia sẽ được vui mừng, được Người yêu thương. Chúa gắn kết mỗi người theo cách của Ngài, nó sẽ không đau khổ vì anh nữa, sẽ thấy nhẹ nhàng hơn khi đối diện với anh. Nó đã có được tình yêu ngay trong đêm Giáng sinh, không phải tình yêu của con người, cũng không phải là tình yêu đôi lứa mà là tình yêu của Đấng Cứu Thế. Tiếng chuông nhà thờ lại ngân lên….

“Hãy đến với Chúa, hãy mở lòng của bạn, tiếp nhận Chúa vào cuộc đời của bạn, bạn sẽ nhận được sự vui mừng như tôi, không phải bằng những thú vui của cuộc đời, mà là bằng tình yêu tuyệt vời của Chúa”.
Trần Ô-liu ghi theo lời kể

*********************************************************************************
6/Câu chuyện đêm Giáng Sinh
Steve Brookes


Tom yêu những câu chuyện. Ông ngồi trong chiếc ghế kể chuyện bên lò sưởi, đôi mắt xanh nhạt lấp lánh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn nến trên các bàn chung quanh. Tiếng cười khẽ của ông phát ra từ đôi môi cũng dạn dày sương gió như những xà nhà bằng gỗ sồi cũ kỹ phía trên đầu ông.

Một cách hài lòng, ông ngồi thoải mái trong chiếc ghế gỗ sồi đã được nghe hàng ngàn câu chuyện qua hàng trăm năm trong cái quán nhỏ nằm giữa những ngọn đồi tối tăm của vùng Pennines này. Mọi người đến thăm Tom từ khắp cả nước. Bằng cách truyền miệng, họ biết về ông, và nhờ ông quán trọ đã đón được khách du lịch.

Để tìm được ông, khách phải vượt qua nhiều dặm đường hẹp ngoằn ngoèo rậm lá. Nhưng khi họ qua được đỉnh đèo để đi xuống ngôi làng nhỏ bé này, họ được đền đáp xứng đáng. Mái tranh thấp xộc xệch có vẻ như thu mình trong thung lũng. Có một vòi nước cũ gỉ sét và một bánh xe của cối xay được hoa hồng đỏ và trắng phủ kín trong mùa hè. Những xà nhà thấp đã bị mọt ăn lỗ chỗ, và quán có mùi ẩm thấp, nhưng luôn luôn có thức ăn ngon cho khách.

Trong những buổi tối mùa hè ấm áp, mùi hương của hoa vân anh trộn lẫn với mùi xạ hương đắng của những bụi cây nhỏ ẩm thấp ở những hàng rào bằng đất cao bao quanh, nhưng khi mùa đông đến, khách khứa ít hơn và dân làng sẽ kéo đến vây quanh ngọn lửa đốt bằng củi đang réo lên qua những ống khói bằng đá cho đến khi khói của nó tan loãng vào những cánh đồng hoang đằng xa – và người ta tiếp tục kể chuyện.

“Ai sẽ kể chuyện tối nay?” Tom khẽ hỏi. Những người uống ở quầy và những người ăn ở các bàn nhìn lảng đi, cố tránh đôi mắt của ông. Trong suốt lịch sử kể chuyện trong quán trọ xây bằng đá biệt lập này, luôn luôn có một người tình nguyện kể chuyện của mình.

Thi thoảng, một người bán hàng thông minh nhận lời thách thức và với điện thoại bên hông và bộ đồ nhân viên hành pháp, anh ta kể lại những cuộc phiêu lưu đầy chinh phục và những khó khăn trắc trở.

Đôi khi là một giọng nói dịu dàng của một phụ nữ địa phương kể lại những câu chuyện đồng quê và những truyền thuyết dân gian người ta thường nghe.

Một đôi lần, Tom cũng ngồi vào chỗ và tìm trong kho dự trữ kinh nghiệm mênh mông hơn 80 năm của mình và với cặp mắt lấp lánh ánh lửa, ông tạo ra những hình ảnh lạ lùng đến nỗi mọi người im phăng phắc lắng nghe và tiếng chiếc ly nhỏ nhất đặt xuốâng quầy rượu vang lên cũng giống như tiếng đại bác gầm.

Nhưng câu chuyện hay nhất luôn luôn được để dành cho đến Giáng sinh vì đây là câu chuyện đánh dấu kết thúc của một năm.

Đó là lúc cây ô rô được cắt khỏi hàng rào cao và kết thành chuỗi quanh quầy rượu với những chiếc lá xanh nhọn rực rỡ và những trái dâu đỏ. Rồi cây Giáng sinh, chặt từ hàng cây thông trên những ngọn đồi phía trước, được trân trọng đặt bên lò sưởi đang cháy và chất đầy quà để tặng cho nhau.

Đó cũng là lúc chủ đất sẽ đãi món rượu vang hâm nóng với đường và hương liệu, thức uống ưa thích nhất của khách hàng vào dịp Giáng sinh và đó chính là lúc chắc chắn Tom sẽ thách thức mọi người.

“Nào”, ông cười giòn, “các người không trốn lão già Tom này được đâu. Nếu không ai đến ngồi vào chiếc ghế này và kể cho chúng ta nghe một câu chuyện Giáng sinh, ta sẽ bảo ông chủ đất dẹp món rượu vang hâm nóng đi!”

“Bác sẽ không làm như vậy đâu”, một cô gái trong làng có gương mặt xinh xắn kêu lên. “Chính bác cũng thích mê món rượu hâm nóng mà, bác Tom!”

“A , cô gái ơi, ta thích món rượu hâm nóng nhưng ta còn thích câu chuyện Giáng sinh hơn nữa. Đó là một truyền thống bắt nguồn từ lâu đời đến mức ta không biết là khi nào - thậm chí khi những lãnh chúa và phu nhân đến để làm vinh dự cho quán này thay vì lũ dân thường các người.”

Ông gật đầu một cách hiền lành để khẳng định lại những ngày thời xa xưa tốt đẹp hơn. Mắt ông lấp lánh trong ánh lửa.

“Tôi ủng hộ Tom!” Một người nhanh miệng nói. Y phục ông ta rất sang trọng, một cái quần xanh nhạt ủi kỹ và áo sơ mi phanh ngực bày ra lông ngực nhiều hơn tóc trên đầu ông.

“Mỗi năm khi tôi từ London đến đây, tôi luôn luôn mong đợi câu chuyện Giáng sinh”.

“Vậy anh kể chuyện đi, anh bạn thân ơi!” Anh thanh niên Jim bẻ lại, quần jean của anh ta vẫn còn những vết dơ vì vắt sữa bò.

“Tôi không kể được” - nhân viên hành pháp nói. “Tôi chỉ biết những giấy đối chiếu, lợi tức, những khoản nợ bị mất và chuyện giá cả”.

“Tôi lại muốn biết về những chuyện đó!” Jim nói, gương mặt anh sáng lên vẻ hứng thú muốn trêu chọc. “Có lẽ tôi sẽ học được nhiều thứ để khỏi phải vắt sữa những con bò ngu ngốc hằng ngày”.

“Chúng ta không muốn biết những kinh nghiệm của cậu, Jim ạ”. Tom vừa nói vừa vuốt râu. “Bây giờ là mùa Giáng sinh và chúng ta cần câu chuyện Giáng sinh đặc biệt”.

Căn phòng im lặng nhưng ai cũng nghe thấy tiếng gió bên ngoài đang rít mạnh hơn. Những bàn chân nhích đi và những bờ vai chạm nhau trong khi mọi người cố chen nhau tới cuối quầy rượu để né tránh cái nhìn dò hỏi của Tom. Mắt ông lướt từ người này sang người khác. Vài người nhìn lại ông một lúc lâu trước khi nhìn xuống, bối rối. Không ai sốt sắng ngồi vào chiếc ghế kể chuyện tối nay.

Đột nhiên, cánh cửa quán kẽo kẹt mở ra và cơn gió đang xô nghiêng ngả cây cối bên ngoài ầm ĩ lao vào trong quán, làm mọi thứ trang trí lắc lư dữ dội.

Tất cả mọi cặp mắt đều hướng ra cửa.

Người phụ nữ ấy có gương mặt xanh xao gần như trắng bệch, mái tóc ngắn màu sáng và đôi mắt xanh lạnh lùng. Cô ngập ngừng đứng lại, nhìn quanh quán, ngạc nhiên khi thấy quá đông người ở nơi vắng vẻ này. Cô kéo lại chiếc áo choàng màu đen quanh vai dù nó đã được giữ chặt quanh cổ bằng một sợi dây chuyền vàng nhỏ. Bên dưới lớp áo choàng, cô mặc một áo polo màu sẫm và váy đen. Cô chậm chạp đi đến chiếc ghế duy nhất còn trống ở quầy rượu. Tom đã qua ngồi trên một khúc cây, và đang sưởi ấm bên cạnh cây Giáng sinh, vẻ mặt bình thản.

“Hình như chỉ còn một chỗ ngồi trong quán. Tôi ngồi có được không?” cô hỏi.

“Nếu cô ngồi đó” - Tom ân cần nói, “cô phải kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện và đó phải là một câu chuyện Giáng sinh”.

“Tôi sẽ làm điều đó nếu mọi người muốn như vậy”. Cô vừa nói vừa tháo áo choàng và đặt trên đầu gối như để bảo vệ mình và tạo sự dễ chịu.

Người chủ đất lách qua đám đông với một ly rượu hâm nóng và trân trọng đặt vào tay cô. “Cô sẽ cần cái này để giúp cô kể chuyện, cô bạn ạ”.

Sau khi uống một hớp dài, cô đặt ly cạnh ghế và úp hai lòng bàn tay trên tay ghế cao. Ngôi quán cũ bằng gỗ có vẻ thu nhỏ lại và thật yên lặng, mọi người chăm chú nhìn cô trong khi cô bắt đầu câu chuyện.

“Giáng sinh là dịp kể về những hy vọng và những nỗi sợ hãi. Tôi muốn kể cho các bạn nghe về một ngôi trường nơi tất cả trẻ em đang học tiểu học”. Cô dừng lại một chút. “Đó là mùa Giáng sinh và bọn trẻ đang tập những bài hát mừng lễ Giáng sinh. Chen lấn nhau quanh cây đàn dương cầm của cô giáo trẻ, chúng hát những bài thánh ca. Sau đó cô giáo dạy chúng những nốt nhạc trong khuông nhạc và cách cô đọc chúng. Rồi bọn trẻ áp dụng những điều đã học. Chúng họp thành nhóm nhỏ, chọn một nốt nhạc và tạo thành hình nốt đó. Chúng cười lớn và thảo luận sôi nổi. Tất cả, ngoại trừ một cô bé, nhìn lại bản nhạc và đứng sang một bên căn phòng”.

Người phụ nữ ngừng lại và nhìn lên chiếc đồng hồ phía trên quầy rượu. Cô nói: “Nhóm thứ nhất tự tạo thành một đường thẳng trên sàn nhà với một em cuộn tròn người như trái banh ở một đầu và một em khác đứng chéo tạo thành một góc nhọn ở đầu kia.”

“Chúng em là một nốt móc đơn “chúng vui vẻ reo lên”. Nốt nhạc của chúng em rất nhanh, chúng em mang đầy sự sôi động và niềm vui”. Cả lớp vỗ tay khen ngợi. Nhóm thứ hai cũng tạo thành một đường thẳng giống như vậy trên sàn nhà, nhưng lần này không có cái đuôi cong và giải thích rằng chúng là một nốt đen. Nhạc của chúng nghiêm trang, đều đặn, chậm rãi và rõ ràng. Một tràng hoan hô nhanh chóng tiếp theo. Nhóm thứ ba nằm trên sàn nhà và tạo thành một hình bầu dục lớn. “Chúng em là một nốt tròn” - chúng tự hào nói, “nốt dài nhất trong tất cả các nốt nhạc, chúng em đến vào cuối bài nhạc, lúc mọi âm thanh chấm dứt”. Mọi người vỗ tay.

Cuối cùng, còn lại một đứa bé không thuộc nhóm nào. Cô bé này không được nhiều người thích và thường nghỉ học vì bệnh. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú và coi thường của cả lớp, em bé chậm chạp tới giữa phòng, mỗi bước đi có vẻ đau đớn và khi em ngồi xếp chân xuống sàn nhà với chiếc áo đồng phục xanh xếp cẩn thận dưới hai đầu gối nhợt nhạt, có vẻ như em thấy nhẹ nhõm vì đã làm xong việc.

“Em sẽ là một nốt nhạc chứ?” - Cô giáo trẻ hỏi. Cô biết cô bé đang bị một chứng bệnh trầm trọng.

Cô bé ngồi im lặng và hoàn toàn bất động, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà bằng gỗ của lớp. Cô giáo quay lại các em khác và hỏi chúng: “Các em nghĩ bạn Natalie là nốt nhạc gì hôm nay?” Lập tức các cậu bé và cô bé chung quanh đồng thanh la lên, mỗi em chọn một nốt nhạc khác nhau trong trí tưởng tượng của chúng để kết hợp với cô bé đang ngồi trên sàn nhà.

Cô giáo cau mày, lo lắng. Trong lý lịch của Natalie ở trường, cô biết cô bé đã bị mất cha mẹ trong một tai nạn xe đêm Giáng sinh và em bị rối loạn tinh thần. Có thể ngay lúc này em cũng đang bệnh, vì em ngồi yên lặng quá.

Cả lớp đã ngừng la hét và đang sốt ruột đợi Natalie nói. Cuối cùng, em ngước mắt lên khỏi sàn nhà.

“Em không thật sự là một nốt nhạc. Bây giờ là Giáng sinh và em là sự yên lặng khi âm nhạc kết thúc. Em là sự hạnh phúc khi mọi nỗi buồn kết thúc, hoặc là nỗi buồn khi mọi hạnh phúc kết thúc... Rốt cuộc, mọi người muốn em là điều gì em sẽ là điều đó”.

Người phụ nữ áo đen ngước mắt lên nhìn mọi người trong quán đang đứng chung quanh, mỗi người có những hy vọng và những nỗi sợ hãi của riêng mình trong mùa Giáng sinh đang đến.

“Và đó là kết thúc câu chuyện” - cô nói.

Cô đứng lên khỏi chiếc ghế kể chuyện, chậm chạp khoác áo choàng vào và đi ra cửa. Một thanh niên đứng ở cửa giơ tay ra nắm chặt chiếc áo khoác và thô bạo hỏi:

“Cô phải nói cho chúng tôi biết. Cô là cô giáo đó phải không?”. Hình như anh ta chùn tay lại khi mắt hai người gặp nhau, rồi cô nhìn mọi người trong quán với những món trang trí Giáng sinh ở chung quanh.

“Không” - cô trả lời. “Anh muốn tôi là gì?”

Cô đi khuất ra ngoài và trong quán, người ta có thể nghe được tiếng một bông tuyết đang rơi xuống...

Trần Lê Thanh Hà dịch

*********************************************************************************
7/
Câu chuyện đêm Giáng sinh
"Ai nâng niu, gìn giữ hình ảnh đứa con trong tim mình thì sẽ có được một kho tàng vô giá."

Nhiều năm trước đây có hai cha con sống gắn bó với nhau trong một ngôi nhà sang trọng và cùng chung một sở thích, đó là niềm đam mê sưu tập tranh. Trong tay họ, bộ sưu tập tranh quý giá bao gồm của Picasso, Van Gogh, Monet... lên đến hàng triệu đô la khiến nhiều người nhòm ngó. Người cha rất hài lòng khi thấy đứa con trai duy nhất của mình trở thành một nhà sưu tập tranh giàu kinh nghiệm.

Mùa đông đến, tiết trời u ám phủ trùm khắp thành phố. Cậu con trai của ông theo tiếng gọi của Tổ quốc lên đường ra chiến trận. Người cha ngày đêm cầu nguyện và chờ đợi đến ngày lễ Giáng sinh, với hi vọng được gặp lại đứa con thân yêu của mình. Nhưng chiến tranh khốc liệt đã tước đoạt niềm ao ước duy nhất của người cha. Cậu con trai hi sinh trong khi đưa một đồng đội đến nơi trú ẩn an toàn.

Vào buổi sáng ngày lễ Giáng sinh, tiếng gõ cửa bất thần đánh thức người cha. Ông ra mở cửa và nhìn thấy một anh lính tay cầm chiếc bọc lớn. Anh lính giới thiệu:

- Cháu là bạn cùng đơn vị với con trai của bác. Cháu đến tặng bác một món quà trong ngày lễ Giáng sinh.

Anh lính bước vào nhà và kính cẩn mở gói hàng bọc rất cẩn thận ra. Người cha vẫn chưa hết ngạc nhiên.

- Con trai bác đã kể rất nhiều về niềm đam mê nghệ thuật của bác và anh ấy. Cháu tặng bác một bức tranh, mặc dù nó không đẹp như những kiệt tác trên thế giới, nhưng cháu nghĩ bác sẽ rất thích - Anh lính nói.

Thì ra anh lính này cũng là một hoạ sĩ. Anh tặng ông bức chân dung cậu con trai của ông do anh vẽ. Người cha nhìn ảnh người con trai; từng nét mặt, nụ cười và tia nhìn ấm áp của người con như đang nhìn ông trìu mến; khiến ông xúc động và không cầm được nước mắt:

- Đối với tôi, đây là một kiệt tác, là một bức chân dung vô giá. Cậu không biết là đã tặng cho tôi một món quà, một niềm an ủi lớn như thế nào đâu.

Sau khi tiễn anh lính ra về, người cha không rời khỏi hình ảnh của người con nửa bước. Ngay ngày hôm sau, bức chân dung được treo lên vị trí trang trọng nhất trong phòng trưng bày tranh.

Hơn một năm sau, người cha mắc bệnh và qua đời. Giới nghệ thuật háo hức chờ ngày những kiệt tác nổi tiếng thế giới của ông được đem ra bán đấu giá. Theo nguyện vọng của người cha, cuộc đấu giá sẽ tổ chức vào ngày lễ Giáng sinh. Vì theo ông, đây là ngày đem lại ý nghĩa thiêng liêng nhất của cuộc đời ông.

Cuối cùng ngày đó cũng đến, các nhà sưu tập tranh khắp thế giới tụ tập về nhà ông - nơi tổ chức cuộc đấu giá - để mong có được một vài tác phẩm trong bộ sưu tập tranh nổi tiếng và giá trị của hai cha con.

Thế nhưng, cuộc đấu giá bắt đầu bằng một bức tranh không hề có trong danh sách các tác phẩm danh tiếng trên thế giới. Đó là bức chân dung của người con trai. Người điều khiển cuộc đấu giá yêu cầu khai mở cuộc trả giá, mọi người trong căn phòng im lặng. Người điều khiển hỏi:

- Ai trả giá bức tranh này 100 đô la?

Nhiều phút trôi qua không có ai lên tiếng trả giá cho bức tranh đó. Giới sưu tầm tranh còn yêu cầu bỏ qua bức chân dung và hãy đấu giá những bức tranh có giá trị kia. Mọi người đều hưởng ứng đồng tình, nhưng người điều khiển cuộc đấu giá trả lời:

- Không, chúng tôi phải bán bức tranh này trước. Nào ai sẽ mua bức chân dung người con trai này?

Vẫn không có tiếng trả lời. Cuối cùng, một ông lão - bạn của người cha - ngập ngừng lên tiếng:

- Anh sẽ bán cho tôi bức tranh với giá 10 đô la chứ! Tôi... tôi chỉ còn bấy nhiêu tiền thôi.

Người điều khiển cuộc đấu giá hô to:

- Có ai trả giá cao hơn không?

Không khí trong phòng vẫn im lặng.

- Trả giá lần thứ nhất... Trả giá lần thứ hai... Chấm dứt. Bức chân dung đã được bán với giá 10 đô la - Tiếng người điều khiển vang lên khẳng định.

Tiếng búa vừa gõ xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Có người reo mừng, có người nôn nóng hỏi:

- Thôi nào, hãy tiếp tục đấu giá những kiệt tác kia đi. Chúng tôi chờ đợi lâu rồi đấy!

Nhưng người điều khiển cuộc đấu giá bỗng tuyên bố:

- Xin lỗi quý vị nhưng cuộc đấu giá đến đây là kết thúc!

Mọi người sửng sốt, nhiều người bực mình lên tiếng:

- Đã chấm dứt, ý ông muốn nói gì chứ? Chúng tôi đến đây không phải chỉ để đấu giá bức chân dung tầm thường đó, mà là những kiệt tác trị giá hàng triệu đô la kia. Chúng chưa được bán đi thì làm sao gọi là kết thúc được?

Người điều khiển cuộc đấu giá từ tốn trả lời:

- Chúng tôi tôn trọng di chúc của người cha quá cố. Theo ý nguyện của ông, ai mua bức chân dung của người con trai thì sẽ được thừa hưởng tất cả những bức tranh quý giá còn lại.

Đến lúc này, các nhà sưu tập tranh mới vỡ lẽ và hiểu sâu sắc tấm lòng của người cha: Tất cả tài sản vật chất quý giá bao nhiêu cũng không bằng hình ảnh người con trong trái tim mình.

- Hoa Phượng

Theo The Stories of Life

*********************************************************************************


8/Tấm Thiệp Giáng Sinh
Người Bạn là món quà ta tự tặng cho ta.
Robert Louis Stevenson

Abbie - một cô bé luôn e thẹn và kín đáo - bắt đầu học lớp 9 tại một ngôi trường lớn mà không hề nghĩ rằng nó sẽ cô đơn ở ngôi trường mới và thường xuyên mơ màng về bạn bè lớp cũ. Lớp cũ tuy nhỏ nhưng bạn bè rất thân thiện. Còn ngôi trường mới này sao mà lạnh lùng với nó quá!

Hình như không một ai trong trường này quan tâm xen Abbie có cảm thấy nó được đón tiếp hay không. Abbie thích ân cần với người khác, nhưng sự nhút nhát ngăn cản việc kết bạn với người khác. Ồ, Abiie cũng có vài đứa bạn - loại bạn lợi dụng lòng tốt bằng cách lừa dối nó,

Mỗi ngày Abbie đều đi dọc theo hành lang như một kẻ vô hình.Chẳng ai nói chuyện với nó, chẳng ai nghe tiếng nó. Lâu dần nó tin rằng ý nghĩ của nó không đáng để người khác nghe. Thế là nó tiếp tục im lặng, hầu như câm nín luôn.

Cha mẹ Abbie rất lo lắng bởi họ sợ rằng nó sẽ không có bạn. Và vì họ đã ly dị nhau, có thể nó rất cần tâm sự với một người bạn nào đó. Họ cố gắng mọi cách để nó thích nghi với cuộc sống mới. Họ mua quần áo và đĩa CD cho nó, nhưng chẳng ăn thua gì. Cha mẹ Abbie không biết Abbie đang nghĩ tới việc kết liễu cuộc đời. Đêm nào nó cũng khóc cho tới khi ngủ thiếp đi, nó tin rằng không ai đủ yêu thương nó để trở thành người bạn thật sự.

Cô bạn mới Tammy lợi dụng Abbie làm bài tập về nhà cho cô ta, tệ hơn nữa, Tammy gạt hẳn Abbie ra khỏi niềm vui mà nó đang có. Điều này chỉ đẩy Abbie tới bờ vực mà thôi.

Suốt mùa hè, sự việc càng tồi tệ hơn. Abbie hoàn toàn cô đơn và không có việc gì để làm cho khuây khỏa. Nó tin rằng cuộc đời chỉ là sự đổ vỡ. Và như vậy, nghĩa là nó không đáng để sống.

Đầu năm lớp 10, Abbie tham gia nhóm thiếu niên công giáo tại một nhà thờ địa phương với hy vọng được có bạn. Nó gặp nhiều người ngoài mặt thì niềm nở nhưng thật lòng thì lại không muốn nó vào nhóm.

Gần tới giáng sinh, Abbie buồn bã nó phải uống thuốc thì mới ngủ được. Dường như nó đang trôi tuột khỏi cuộc đời. Cuối cùng Abbie quyết định, trong đêm Giáng Sinh sẽ tự tử bằng cách nhảy xuống con sông ở trong vùng khi cha mẹ nó có mặt tại tiệc liên hoan. Khi rời khỏi ngôi nhà ấm áp để đi tới chiếc cầu, Abbie quyết định để lại một bức thư gởi cha mẹ. Nó mở thùng thư và thật bất ngờ, có nhiều tấm thiệp Giáng Sinh được gửi cho nó.

Đó là thiệp của ông bà nội, thiệp của 2 người hàng xóm... và một thiệp không địa chỉ. Abbie xé toạc phong bì. Tấm thiệp của 1 anh chàng trong nhóm thiếu niên công giáo. Nội dung bức thiệp như sau:

Abbie thân mến,
Mình muốn xin lỗi bạn vì không nói chuyện với bạn sớm hơn, nhưng cha mẹ mình đang làm thủ tục ly dị, nên mình không có cơ hội nói chuyện với ai. Mình mong bạn có thể giúp mình hiểu những vấn đề mà mình phải đối mặt khi cha mẹ đã ly dị. Mình nghĩ chúng mình có thể trở thành bạn bè và giúp đỡ nhau. Hẹn gặp bạn tại nhóm thiếu niên vào chủ nhật tới!
Thân mến chào bạn.
Wesley Hill

Abbie đứng nhìn trân trối vào tấm thiệp, đọc đi đọc lại những dòng chữ lần nữa. "Trở thành bạn bè", nó mỉm cười khi biết có người quan tâm tới nó và muốn kết bạn cô bé Abbie Knight lặng lẽ này. Nó cảm thấy mình thật là đặc biệt.

Abbie quay trở vào trong nhà. Ngay sau đó nó gọi điện cho Wesley.

Tôi nghĩ, có thể các bạn sẽ nói rằng Wesley là điều kỳ diệu của đêm Giáng Sinh dành cho Abbie và cô bé cũng chính là điều kỳ diệu mà Thượng Đế đã dành ban cho Wesley, bởi tình bạn là món quà đẹp nhất, có ý nghĩa nhất mà bạn có thể tặng cho bất cứ ai.

*********************************************************************************
9/Điều Ước Đêm Giáng Sinh

" Hạnh phúc không tuân theo một quy luật nào: bất chợt hiện ra, bất chợt biến mất."
- ngạn ngữ Nga -


Tôi học đại học xa nhà nên luôn mong chờ các dịp nghỉ lễ để về thăm gia đình ở Hali-fax. Mùa giáng sinh nọ, mẹ tôi - một nhân viên quản lý cửa hàng trong khu trung tâm thương mại địa phương - được nhờ tìm một người muốn làm việc ngoài giờ trong dịp nghỉ lễ. Thế là chỉ vài giừo sau khi về nhà, tôi đã có việc làm.

Tôi được thuê làm " Super Bear " - một nhân vật cộng tác với ông già Noel. Công việc chính là lang thang trong khu thương mại suốt thời gian trẻ con tới đây chơi để chuyển lời cầu xin của chúng đến ông già Noel. Là một sinh viên mười tám tuổi, tôi không còn tin vào chuyện này nữa. Tôi biết rõ đây chỉ là kiểu thương mại hóa Giáng sinh. Tai phải nghe liên tục những câu "Cháu muốn..." mỗi ngày khiến tôi phát ngán. Được một điều là không cần hứa hẹn điều gì.

Mỗi tối khi về nhà, tôi nghĩ đến những điều xảy ra với trẻ con, với xã hội. Phải chăng việc nhận được vô số quà tặng dưới cây Giáng sinh mới là quan trọng ? Các bậc phụ huynh đang dạy con họ điều gì vậy ? Còn lòng yêu thương cùng những ý tưởng nhân ái trong các ca khúc Giáng sinh mà tôi rất yêu thích thì dường như đã bị lãng quên ?

Đêm Giáng sinh gần tới, tôi mong công việc sớm kết thúc. Ngoài việc mất từ năm đến bảy giờ mỗi ngày và kiếm tiền bỏ túi, tôi không quan tâm tới điều gì ở đây. Trong ngày làm việc cuối cùng, khi rảo quanh cửa hàng như thường lệ, tôi thấy một đứa trẻ khoảng bảy tuổi đang len lỏi đến khu ông già Noel.

Nó gặp tôi để nói rằng nó và mẹ phải về sớm nên không gặp được ông già Noel. Nó nhờ nói lại với ông già Noel một điều ước trong đêm Giáng sinh. Tôi gật đầu và ngồi xuống. Đứa trẻ ngước nhìn tôi, nói:

- Super Bear, ông làm ơn nói với ông già Noel, rằng cháu chỉ cầu xin cho em gái của cháu được chữa lành bệnh bạch cầu.

Thật may là Super Bear không cần phải nói vì ngay lúc đó vì tôi bắt đầu khóc. Một đứa trẻ nhỏ - như đa số những đứa trẻ cùng tuổi - có lẽ đã khoanh tròn những món quà trong cuốn sổ ghi những điều ước Giáng sinh. Nhưng nó chỉ mong một điều, mà điều đó không thể chạm tay vào được. Tôi nhìn người mẹ, ôm lấy bà, nói thầm rằng để tôi xem mình có thể làm được gì rồi vẫy tay tạm biệt hai mẹ con. Sau đó, tôi đến gian hàng của mẹ, cởi trang phục và khóc gần nửa giờ đồng hồ.

Đứa trẻ và mẹ nó đã khơi lại niềm tin vào con người trong tôi. Họ nhắc tôi nhớ rằng cũng còn những người hiểu hết ý nghĩa của dịp lễ, và niềm tin tốt đẹp của cuộc sống. Tôi không rõ điều gì xảy ra cho đứa trẻ đó và em gái nó, nhưng tôi muốn ngôi nhà của họ sẽ là điểm ghé đầu tiên của ông già Noel.
********************************************************************************

10/CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH


Chỉ còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh. Không khí của ngày lễ chưa làm tôi nôn nao, cho dù bãi đậu xe của cửa hàng giảm giá trong khu nhà chúng tôi đã chật ních đầy xe. Bên trong cửa hàng lại còn tệ hơn. Các lối đi đầy ứ những xe đẩy hàng và người mua sắm vào giờ chót. tại sao tôi lại đến đây hôm nay? Tôi tự hỏi. Đôi chân tôi rã rời, đầu tôi đau buốt. Tôi đã có 1 danh sách một số người quả quyết rằng họ không cần quà cáp, nhưng tôi biết họ sẽ rất buồn nếu như tôi chẳng tặng quà gì cho họ! Mua quà cho người mà cái gì họ cũng có để rồi lại hối tiếc vì đã tốn kém nhiều cho quà cáp, theo tôi mua quà chẳng có tì gì là thích thú cả! Tôi vội vã cho những món hàng cuối cùng vào xe đẩy, rồi tiến tới những dòng người xếp hàng dài đăng đẳng. tôi chọn hàng ngắn nhất nhưng có lẽ cũng phải chờ đến 20 phút. Đứng trước tôi là 2 đứa trẻ - 1 cậu bé khoảng 5 tuổi và 1 cô bé nhỏ hơn. Đứa bé trai mặc một chiếc áo rách. Đôi giày tennis rách tả tơi, lớn quá khổ và dư thừa ra phía trước chiếc quần Jean ngắn cũn cỡn của nó. Nó nắm chặt mấy tờ đô la rách nát trong đôi bàn tay cáu bẩn của mình. Quần áo của đứa bé gái cũng giống y anh nó vậy. Cô bé có một mái tóc xỉn màu với những lọn tóc xoăn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện rõ rằng cô bé đang mong chờ đến bữa ăn chiều. Trong tay cô là một đôi dép màu vàng bóng thật đẹp. Trong lúc tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên từ hệ thống stereo của cửa hàng, cô khe khẽ ngân nga theo, dù lạc điệu nhưng rất hạnh phúc. Cuối cùng cũng đã tới phiên chúng tôi, cô bé cẩn thận đặt đôi giày lên quầy. Cô có vẻ quý đôi giày như vàng vậy. Người thu ngân in hoá đơn và nói: "Của cháu là 6,09 đô". Câu bé đặt những đồng tiền rách nát của mình trên mặt quầy và lục tìm khắp túi. Cuối cùng cậu tìm được tất cả là $5.12. "Cháu nghĩ chúng cháu phải trả đôi giày lại" - cậu lấy hết can đảm nói. "Lúc khác cháu sẽ quay lại, có lẽ là ngày mai". Nghe anh nói thế, cô bé bắt đầu nức nở: " Nhưng Chúc Jesus sẽ rất yêu thích đôi giày này cơ mà" - cô bé khóc. "thôi được, chúng ta vè nhà và sẽ kiếm thêm, em à, đừng khóc nữa. rồi chúng ta sẽ quay trở lại mà" - Cậu bé năn nỉ em. Tôi nhanh chóng đưa cho người thu ngân 3 đô. Hai đứa trẻ đã xếp hàng chờ đợi quá lâu, và dù sao cũng đang là mùa Giáng Sinh. Bỗng niên một đôi vòng tay ôm lấy tôi và giọng nói nhỏ nhẹ cất lên:" Cháu cảm ơn cô, cô nhé ". "ý của cháu là gì khi nói rằng"Chúa Jesus sẽ thích đôi giày này"? " - Tôi hỏi Cậu bé đáp: "Mẹ cháu bệnh và sẽ lên Thiên Đàng. Bố bảo mẹ sẽ về với Chúc trước Giàng Sinh". Cô bé nói thêm :" Giáo viên của cháu nói rằng đường phố trên Thiên Đàng vàng bòng, như chính đôi giày này đây. Mẹ cháu sẽ rất đẹp khi mang đôi giày này đi trên con dường ấy phải không cô?" Nước mắt tôi tuôn trào khi nhìn thấy những giọt lệ lăn trên khuôn mặt cô bé. Tôi đáp: "Đúng, cô tin chắc là mẹ cháu sẽ rất đẹp". Tôi lặng lẽ cám ơn Thượng Đế đã dùng những đứa trẻ này để nhắc nhở tôi về ý nghĩa đáng trân trọng của việc tặng quà.


(Dịch từ X'mas Story) (đã đăng trên báo Phụ Nữ Chủ Nhật 24/12/2000)

*****************************************************************************
11/Một câu chuyện Giáng Sinh cảm động. 

Tôi rảo nhanh chân đến cửa hàng địa phương để mua vài món quà giáng sinh vào phút chót lễ Giáng Sinh. Trên đường đi tôi ngắm nhìn mọi người rồi tự nhủ, đáng nhẽ mình phải đi mua quà từ trước nhưng do bận nhiều việc quá. Lễ Giáng Sinh cũng là lúc để tôi có thể thong thả được một lúc. Có lúc tôi đã ước rằng mình sẽ ngủ một giấc dài qua cả mùa Giáng Sinh. Nhưng bây giờ là lúc tôi phải nhanh chóng đến cửa hàng đồ chơi. Ðang tìm những thứ cần mua, tôi thấy một cậu bé khoảng 5 tuổi đang ôm một con búp bê rất dễ thương. Cậu bé ôm con búp bé rất âu yếm và đang vuốt ve tóc của nó. Tôi cảm thấy rất tò mò nên chăm chú quan sát cậu bé và tự hỏi không biết cậu bé đó định tặng con búp bê đó cho ai. Tôi nhìn thấy cậu bé quay sang nói với người cô đi bên cạnh “Cô có chắc là cô không đủ mua con búp bê này không?”. Người cô trả lời đứa cháu một cách không hài lòng “Cháu phải biết rằng cô không có đủ tiền để mua nó!” Người cô dặn đứa bé không được đi lung tung trong khi bà đi mua trêm vài thứ khác, và bà sẽ quay lại sau vài phút nữa. Rồi thì bà ta bỏ đi để lại thằng bé vẫn đang mải mân mê con búp bê. Tôi tiến lại gần để hỏi xem thằng bé định mua con búp bê đó cho ai. Thằng bé trả lời “Cháu mua con búp bê này cho em gái của cháu, vì nó rất thích được tặng một con búp bê nhân dịp giáng sinh và nó đoán rằng ông già Noel sẽ tặng nó một con”. Tôi bèn bảo thằng bé rằng có thể ông già Noel sẽ mang đến không biết chừng. Thằng bé đáp lại ngay “Ông già Noel không biết chỗ em cháu đang ở. Cháu sẽ đưa con búp bê này cho mẹ cháu để mẹ cháu chuyển cho em cháu”. Nghe như vậy tôi liền hỏi thằng bé xem em nó hiện giờ đang ở đâu. Thằng bé ngước nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu rồi nói “Nó đã đi theo với đức Chúa rồi”. Bố của cháu bảo là mẹ của cháu cũng đang chuẩn bị đi cùng với em cháu rồi. Nghe những lời thằng bé nói tôi cảm thấy tim tôi như có ai vừa bóp nhẹ. Nói xong thằng bé ngước nhìn tôi rồi nói “Cháu đã bảo với bố cháu khuyên mẹ cháu đừng đi theo em cháu vội. Cháu bảo ông nhắn với mẹ cháu rằng hãy đợi cháu đi cửa hàng về đã”. Sau đó thằng bé hỏi tôi có muốn xem bức tranh của nó vẽ không. Tôi bảo rằng tôi rất thích. Thằng bé liền rút vài bức tranh nó để ở quầy hàng đưa cho tôi rồi nó nói “Cháu muốn mẹ cháu mang theo những bức tranh này theo để mẹ cháu không quên cháu, cháu rất yêu mẹ cháu nên cháu không muốn mẹ đi đâu. Nhưng bố cháu bảo mẹ cháu phải đi cùng với em cháu”. Tôi chăm chú nhìn thằng bé và cảm thấy dường như trong hình hài nhỏ bé kia thằng bé lớn lên rất nhiều. Trong khi thằng bé không chú ý, tôi vội lục tìm trong ví của mình để lấy ra một nắm tiền rồi tôi bảo thằng bé “Cháu có đồng ý là chúng ta sẽ cùng đếm số tiền này không?” Thằng bé vô cùng phấn khởi nó nói “Ðược ạ cháu hi vọng là đủ”, rồi tôi đưa cho thằng bé một ít để hai người cùng đếm. Trong khi đếm tiền thằng bé khẽ nói “Tất nhiên ở cửa hàng này có rất nhiều búp bê, cảm ơn Chúa đã mang cho con số tiền này”, sau đó thằng bé nói với tôi rằng “Cháu vừa mới ước được đức Chúa ban cho cháu số tiền này, cháu sẽ mua con búp bê này để mẹ cháu mang nó cho em gái cháu. Và Ngài đã nghe thấy lời nguyện ước của cháu. Cháu cũng muốn ước rằng Ngài ban cho cháu đủ tiền để cháu mua cho mẹ cháu một bông hồng trắng vì mẹ cháu rất thích hoa hồng trắng nhưng cháu chưa kịp hỏi Ngài thì Ngài đã ban cho cháu số tiền đủ để mua cả búp bê và hoa hồng nữa” Ðúng lúc đó thì cô của thằng bé quay trở lại nên tôi đẩy xe hàng của mình đi. Lúc này đây tôi có tâm trạng khác hẳn với lúc mới vào cửa hàng và tôi không khỏi nghĩ miên man về câu chuyện thằng bé kể cho tôi. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình có đọc thấy trên báo nhiều ngày trước đây có một tai nạn do một tài xế say rượu đã đâm vào một ô tô làm chết tại chỗ một bé gái còn mẹ của bé thì bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó tôi nghĩ rằng tai nạn đó không phải là trường hợp của cậu bé đã kể. Hai ngày sau tôi đọc trên báo thấy đăng tin người phụ nữ xấu số đó đã qua đời. Tôi vẫn không tài nào quên được cậu bé và tự hỏi không biết hai câu chuyện này có liên quan gì đến nhau không. Ngày hôm sau có chuyện gì cứ thôi thúc tôi khiến tôi bước ra ngoài và mua một bó hoa hồng trắng rồi đem đến nơi cử hành tang lễ cho người phụ nữ trẻ. Ở đó tôi thấy người phụ nữ nằm trong quan tài trên tay ôm một bó hoa hồng trắng rất đẹp bên cạnh đó là một con búp bê và những bức tranh của cậu bé mà tôi đã gặp ở cừa hàng đồ chơi hôm nào. Tôi đứng đó nước mắt tuôn trào, cũng từ đó tôi cảm thấy yêu quí người thân của mình hơn và biết trân trọng những tình cảm linh thiêng đó. Tình yêu của cậu bé dành cho em gái và mẹ của mình thật là quá lớn lao. Nhưng chỉ cần có một tích tắc vô trách nhiệm của gã lái xe say rượu kia đà tàn phá hoàn toàn cuộc đời của cậu bé tội nghiệp. Ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta sống được nhờ những cái gì chúng ta có, nhưng chính chúng ta tạo ra ý nghĩa cuộc sống của mình bằng những gì chúng ta chia sẻ với người khác”. Sưu tầm Gởi link cho bạn bè: "Một câu chuyện Giáng Sinh cảm động.

http://chopc.com/index.php?mod=view&act=news&nid=5137" *********************************************************************************
12/Món quà giáng sinh O'Henry


-Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhầm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh. Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở. Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK. Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm Jim, James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về. Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh. Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh. Thứ còn lại là mái tóc của Della. Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát. Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả. Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?" - "Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo : "Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi". Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống. - "Hai mươi đồng" - bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. - "Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi" - Della nói. Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Ðó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại. Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm :"Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!". Cô tự nhủ: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?" Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim. Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Ðừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!" - Em đã cắt mất tóc rồi à? - Jim hỏi. - Ðúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà! - Della nói. Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?" - Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim? Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy". Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa! Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc: "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy. - Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này. Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em ạ". Sưu tầm

*********************************************************************************
13/Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy... Đã 7 giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn Giáng sinh. Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần, "Đây là xe của cô ạ?". Tôi khẽ gật đầu, "Đó là quà Giáng sinh anh cô tặng cho." Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. "Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?" "Ôi! Cháu ước gì...". Cậu bé vẫn ngập ngừng. Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. "Cháu ước...", cậu bé tiếp tục "...cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy". Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, "Cháu nghĩ saonếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?". Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: "Cháu thích lắm ạ!" Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng, "Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?". Tôi cười và gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm..."Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ..." Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om, tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này cậu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi bàn chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận, và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi. "Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp Giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghĩ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm Giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa!". Tôi không thể cầm được nước mắt, và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện. Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi zẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm Giáng sinh bắt đầu rơi. Và cũng trong đêm Giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của chúa Giê-su: "Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc."
*********************************************************************************

14/ Câu chuyện "Giáng Sinh & Đứa Bé Mồ Côi" (trong hội thảo truyền lửa - BOSS của Mr. Thắng)


Lúc đó vào cuối năm 1952, chiến tranh gieo tang tóc đau thương trên khắp đất nước Triều Tiên. Mùa đông tại Triều Tiên năm đó thật kinh khiếp: trời lạnh buốt xương, thực phẩm thì khan hiếm; bao nhiêu người chết vì lạnh, vì đói. Hôm đó là đêm Giáng Sinh, trên cánh đồng lớn tuyết phủ trắng xóa, một thiếu phụ trẻ có thai gần đến ngày sinh, lê từng bước chậm chạp, cố gắng đi đến nhà một vị giáo sĩ mà nàng tin là có thể giúp nàng trong giờ đứa con đầu lòng ra chào đời. Chồng của thiếu phụ vừa mới tử nạn trong chiến trận. Bây giờ còn một mình, không biết nương nhờ vào ai, nàng nghĩ đến gia đình vị giáo sĩ đầy tình thương, hy vọng gia đình này sẽ giúp nàng khi đứa con ra đời. Trời đã tối, để đi đến nhà vị giáo sĩ, người đàn bà trẻ phải đi qua chiếc cầu bắc ngang trên một con suối. Nhưng khi nàng vừa đi đến đầu cầu thì một cơn đau dữ dội bất ngờ tràn đến. Cơn đau quặn thắt khiến thiếu phụ gập người lại và ngã xuống trên tuyết. Nàng thầm nghĩ: Không, con mình không thể ra chào đời giữa trời tuyết giá như thế này! Nói xong nàng cố gượng dậy để đi tiếp, nhưng cơn đau không giảm mà lại càng gia tăng. Không một người nào qua lại trên cánh đồng vắng vẻ để nàng có thể cầu cứu. Biết không thể đi ngay được, thiếu phụ cố gắng lết đến bên dưới chân cầu, nghĩ rằng khi cơn đau giảm bớt nàng sẽ tiếp tục đoạn đường dẫn đến nhà vị giáo sĩ. Nhưng thiếu phụ đáng thương không ngờ rằng tại dưới chân cầu đó, trong giá tuyết cô đơn một mình, nàng đã sinh một đứa con trai. Đứa bé ra đời quá bất ngờ, thiếu phụ không có chăn mền để đắp cho con. Với tình thương vô bờ bến của người mẹ, nàng cởi chiếc áo ngoài rồi luôn cả áo trong để quấn cho con. Sau đó, vì mệt và mất sức, nàng nằm xuống bên con và thiếp đi. Sáng hôm sau, là ngày lễ Giáng Sinh, một nữ giáo sĩ lái xe đi qua chiếc cầu nhỏ để đem thức ăn đến cho một gia đình nghèo trong vùng. Khi chiếc xe đến giữa cầu thì hục hặc vài tiếng rồi tắt máy, thì ra xe hết xăng. Vị nữ giáo sĩ hơi bực bội trong lòng vì xe không chạy được nữa mà phải ngừng giữa trời tuyết và hỏng cả chương trình của bà trong ngày hôm đó. Bà lầm thầm trong miệng: Chúa ơi, sao con phải vất vả quá như vầy! Và nói thầm với chính mình: Bây giờ đành phải đi bộ thôi chứ không còn cách nào khác. Nói xong, bà giáo sĩ xuống xe và bắt đầu bước đi. Ngay lúc đó bà nghe có tiếng con nít khóc, tiếng khóc nhỏ và thật là yếu ớt. Thoạt đầu bà nghĩ: Ồ, không phải tiếng trẻ con khóc đâu, làm gì có trẻ con nào ở đây trong trời tuyết như vầy! Nhưng là phụ nữ, trực giác cho bà biết đó là tiếng con nít khóc, đúng ra, đó là tiếng khóc của một đứa bé sơ sinh. Vị nữ giáo sĩ yên lặng chú ý nghe một lần nữa, thì nhận ra tiếng khóc đó từ dưới chân cầu vang lên. Bà liền chạy xuống bên dưới chân cầu, chỗ phát ra tiếng khóc, và vô cùng kinh ngạc khi thấy có một em bé mới sinh, cuốn rốn còn nối liền với bà mẹ, nhưng người mẹ thì đã chết từ bao giờ. Động lòng trước hoàn cảnh thương tâm của đứa bé, vị nữ giáo sĩ đem bé về nuôi, nhận làm con và đặt tên là Soo Park. Dù phải chăm sóc hằng trăm đứa bé khác trong viện mồ côi, em Soo Park được bà yêu thương cách đặc biệt. Vài năm sau, khi em đã hiểu biết, bà kể lại cho em nghe bà đã tìm thấy em ở đâu, trong hoàn cảnh như thế nào. Bà thường nói với Soo Park: Con biết không, mẹ con thương con vô cùng, mẹ con đã hy sinh, chịu lạnh để con được sống. Bà cũng cho Soo Park biết rằng mọi việc đã xảy ra trong chương trình của Đức Chúa Trời, Chúa muốn cứu em nên xe của bà đã bị hết xăng khi đi đến giữa cầu. Nếu chiếc xe hết xăng trước đó hay sau đó thì bà đã không tìm thấy em. Em Soo Park tiếp tục lớn lên trong tình thương của người mẹ nuôi. Thấm thoát em được mười hai tuổi. Sinh nhật thứ mười hai của em nhằm đúng vào ngày lễ Giáng Sinh. Em xin bà giáo sĩ cho em đi thăm mộ của mẹ, vì em chưa được đến thăm lần nào. Bà giáo sĩ đưa em đến nghĩa trang nơi mẹ em được chôn. Ngày hôm đó tuyết cũng phủ trắng khắp nơi, tuyết phủ đầy trên ngôi mộ của mẹ em. Em Soo Park đến quỳ bên mộ, yên lặng một hồi lâu. Rồi em đứng lên, cởi chiếc áo choàng đang mặc trên người, phủ lên mộ mẹ; em lại cởi lớp áo trong, phủ thêm lên mộ. Vị nữ giáo sĩ yên lặng theo dõi. Bà thầm nghĩ: chú bé này làm gì vậy, trời lạnh như cắt mà cởi hết áo ra như thế. Chờ thêm vài giây, bà đến gần, đặt tay lên vai Soo Park và nói: Thôi, được rồi, mẹ con trên thiên đàng đã nhìn thấy điều con làm và biết là con yêu mẹ rất nhiều. Thôi, con mặc áo vào đi chứ không rồi bị cảm lạnh bây giờ. Lúc đó, em Soo Park bật lên khóc, em vừa khóc vừa nói với mẹ, người mẹ mà em chưa bao giờ gặp mặt: Mẹ ơi, hôm đó, lúc sinh ra con, mẹ chịu lạnh nhiều hơn con đang chịu bây giờ phải không? Vì thương con, Mẹ đã lấy áo đắp cho con và phải chịu lạnh nhiều hơn thế này phải không Mẹ? Nói xong em ôm mặt khóc nức nở. Người nữ giáo sĩ đỡ em dậy, đưa em ra về.
Trích dẫn: Thưa quý vị, câu chuyện chúng tôi vừa kể là câu chuyện thật, đã xảy ra trên đất nước Triều Tiên nhiều thập niên trước. Câu chuyện nói lên tình thương lớn lao của một người mẹ. Người mẹ trẻ vì thương con đã hy sinh cho con. Bà chết để con được sống. Có lẽ chúng ta nghĩ, trên đời này không có tình thương nào sâu đậm, cao cả và đáng so sánh với tình thương của người mẹ. 

*********************************************************************************

15/Điều ước đêm Giáng Sinh

Khi bé Ami Hagadom vòng qua góc phòng họp bên cạnh lớp học, cô bé ko để ý nên va phải 1 cậu bé học lớp 5 đi ngược lại.

Cậu này hét vào mặt cô bé : “Đi đứng thế hả, đồ dị hợm”, sau đó với ánh mắt giễu cợt, cậu ta nhấc chân phải lên và bắt chước dáng đi cà nhắc của Amy.

Bị xúc phạm, nhưng cố hết sức, Amy tự nhủ “kệ xác hắn” và lầm lũi bước về lớp học. Thế nhưng khi đi học về, Amy cứ nghĩ mãi về hành động của đứa bé kia, và cậu ta ko phải là đứa duy nhất. Kể từ lúc học lớp 3, Amy đã phải chịu đựng những lời giễu cợt của các bạn về cách phát âm và cái chân cà nhắc của mình. Amy cảm thấy tủi thân, trong phòng học đầy bạn bè, nhưng cô bé lúc nào cũng thấy mình đơn độc.

Bữa ăn tối hôm đó, Amy chẳng nói 1 lời nào. Mẹ cô bé đoán ngay là đã có gì ko hay xảy ra. Để giúp bé vui hơn, bà thông báo : “Amy này, có 1 cuộc thi về điều ước Đêm Giáng sinh. Hãy viết thư cho ông già Noel và con có cơ hội đạt giải thưởng. Mẹ nghĩ cô bé tóc vàng đang ngồi trên bàn ăn có thể tham gia đấy.”

Amy cười khúc khích, cuộc thi có vẻ thú vị. Amy bắt đầu miên man suy nghĩ về điều ước của mình.

Chợt cô bé mỉm cười, biết mình phải ước gì. Lấy giấy và bút chì, cô bé bắt đầu viết về điều ước của mình bằng câu “Kính gửi ông già Noel”.

Cả nhà bắt đầu đoán già đoán non Amy sẽ ước gì, chị Amy - Jamine và mẹ cô đoán Amy sẽ ước con búp bê có 3 chân, bố Amy lại đoán là 1 cuốn sách hình. Còn Amy thì vẫn giữ bí mật. Đây là bức thư Amy gửi ông già Noel.

“Kính gửi ông già Noel,

Cháu tên là Amy. Năm nay cháu 9 tuổi. Cháu có chuyện khó xử ở trường. Ông có thể giúp cháu ko ? Các bạn luôn chế giễu cách cháu phát âm và cái chân cà nhắc của cháu. Cháu bị bệnh liệt não. Cháu chỉ ước 1 ngày ko bị cười nhạo…

Thương yêu ông

Cháu Amy”

Hôm ấy tại đài phát thanh WJTL ở Fort Wayne, bang Indiana, rất nhiều thư từ khắp nơi đổ về tham gia cuộc thi “Điều ước đêm Giáng sinh. Nhân viên đài đôi khi phải bật cười vì những món quà khác nhau mà các cô bé, cậu bé mong ước.

Đến lá thư của Amy, giám đốc Lee Tobin đọc đi đọc lại mãi. Ông biết liệt não là 1 căn bệnh rối loạn cơ, mà bạn bè của Amy chắc chẳng thể nào hiểu được. Ông cho rằng, cần phải cho mọi người ở Fort Wayne nghe về câu chuyện đặc biệt của cô bé học lớp 3 và điều ước khác thường của cô. Ông nhấc máy gọi 1 tờ báo địa phương đến.

Ngày hơm sau, hình Amy và lá thư cô bé gửi ông già Noel xuất hiện trên trang nhất của tờ News Sentinel. Câu chuyện nhanh chóng lan nhanh. Trên cả nước, báo chí, đài phát thanh và truyền hình đều tường thuật về câu chuyện của cô bé ở Fort Wayne, Indiana, cô bé chỉ mong 1 món quà đơn giản nhưng đầy ý nghĩa của đêm Giáng Sinh - 1 ngày ko bị cười nhạo.

Hôm ấy như thường lệ bưu tá lại đến nhà Hagadorn. Rất nhiều thư được gửi cho Amy, cả trẻ em và người lớn trên khắp nước Mỹ. Đó là nhưng thiệp mừng hoặc những lời động viên khích lệ.

Suốt mùa Giáng sinh, hơn 2 ngàn người trên khắp thế giới đã gửi đến cho Amy những lá thư thân ái và động viên. Cả nhà Amy đọc từng lá thư một. Một số viết rằng họ cũng bị tật và bị chế giễu khi còn nhỏ. Mỗi lá thư là 1 lời nhắn gửi đặc biệt. Thông qua những lá thư và thiệp của mọi người, Amy phát hiện ra 1 thế giới toàn những bạn bè thực sự quan tâm và lo lắng cho nhau. Cô bé nhận ra rằng, ko còn bất cứ lời chế giễu nào có thể làm cho cô cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhiều người đã cảm ơn Amy đã dám mạnh dạn bày tỏ mong ước của mình. Những người khác động viên Amy bỏ ngoài tai những lời chế nhạo và phả luôn luôn ngẩng cao đầu. Lynn - 1 cô bé học lớp 6 ở Texas, đã gửi cho Amy : “Mình muốn làm bạn của cậu và nếu cậu muốn thăm mình, chúng ta có thể chơi đùa với nhau. Ko ai có thể cười cợt chúng ta, và dù họ có làm như thế, chúng mình cũng chẳng thèm nghe.”

Amy đã có 1 điều ước thật đặc biệt ko bị giễu cợt ở trường tiểu học South Wayne. Hơn thế, tất cả mọi người ở trường được thêm 1 bài học. Cả thầy và trò cùng nói chuyện với nhau về việc chế nhạo đã làm cho người khác cảm thấy bị tổn thương như thế nào.

Năm đó, thị trưởng Fort Wayne chính thức tuyên bố ngày 21/12 là ngày Amy Jo Hagadorn trên khắp thành phố. Thị trưởng giải thích rằng, bằng cách dám đưa ra 1 điều ước đơn giản như thế, Amy đã dạy cho mọi người 1 bài học.

Thị trưởng phát biểu rằng “Mọi người đều mong muốn và xứng đáng được người khác đối xử tôn trọng, thân ái và quý mến”.

Alan.D.Shultz

15/Góc tâm hồn: Quả cam giáng sinh
Tôi nhớ một lần, khi ấy tôi khoảng sáu hay bảy tuổi gì đó, được bố mẹ cho về nhà ngoại để ăn bữa tối Lễ tạ ơn. Khi ăn xong tôi chỉ chăm chú làm sao viết được một danh sách thật dài những thứ tôi muốn cho đêm Giáng sinh.
Buổi tối muộn hôm đó, trước khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi đã đưa danh sách những thứ tôi thích cho bà ngoại. Bà đọc xong và nói: “Chúa ơi, thật sự là một danh sách dài”. Ngay sau đó bà bế tôi vào lòng, vuốt tóc và kể cho tôi một câu chuyện như sau:

“Ngày trước có một cô bé vừa chuyển đến sống trong một trang trại mồ côi ở Đan Mạch. Thời gian đó là gần Giáng Sinh như bây giờ và mọi đứa trẻ đều bắt đầu nói chuyện về Giáng Sinh. Chúng háo hức kể cho cô bé vừa chuyển đến nghe về cây thông Noel thật lớn sẽ được trang trí ở phòng khách của trại mồ côi vào buổi sáng. Sau bữa sáng đơn giản như thường ngày, mỗi đứa trẻ sẽ nhận được một và chỉ một món quà Giáng sinh. Đó là một quả cam nhỏ, chỉ một quả duy nhất”.
542508776_141211camgiangsinh_2b6b0
Tôi nhìn bà đầy nghi ngờ nhưng bà khẳng định với tôi rằng tất cả mọi đứa trẻ đều được nhận quà Giáng Sinh.

“Bấy giờ, hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi này rất khắc nghiệt. Ông ta nghĩ Giáng Sinh chỉ gây phiền toái, bực mình và tốn kém mà thôi. Còn cô bé thì chưa bao giờ biết đến Giáng Sinh cũng như cây thông noel nên khi nghe các bạn kể rằng cây thông noel rất đẹp thì đã lén xuống tầng để xem trước.

Đêm Giáng Sinh, ông hiệu trưởng bắt gặp cô bé dám phá luật lệ leo xuống cầu thang nên vô cùng tức giận. Ông tuyên bố, cô bé sẽ không được nhận bất kỳ món quà nào bởi cô đã quá tò mò, không tuân theo quy tắc của trường. Cô bé chỉ biết chạy về phòng và oà khóc.

Buổi sáng hôm sau, những đứa trẻ khác đã đi xuống ăn sáng, chỉ còn lại cô bé vẫn ngồi một mình ở trên giường. Cô bé không thể chịu đựng được nếu thấy tất cả các bạn khác nhận được quà trong khi mình không có.

Bữa sáng kết thúc, những đứa trẻ quay trở lại phòng ngủ ở tầng trên. Cô bé rất ngạc nhiên khi được một bạn đưa cho chiếc bọc nho nhỏ từ khăn ăn. Cô bé cẩn thận mở nó ra, cô không tin vào mắt mình đó là một quả cam nhưng đã được bóc vỏ và được cắt thành nhiều múi nhỏ hơn.

“Cháu có hiểu được điều đó như thế nào không?”. Ngoại hỏi tôi rồi tiếp tục kể: “Đó là vì cô bé phát hiện ra mỗi một người bạn đã lấy một phần từ quả cam của chúng và góp lại để tặng cho cô bé, để cô bé cũng có được một quả cam giáng sinh như mọi người”. 
Vậy là đến mỗi mùa Giáng Sinh, khi ăn những quả cam bà hay mẹ gọt cho tôi, tôi đều nhớ đến câu chuyện này. Tôi ước trên thế giới, mọi người cũng đều có những suy nghĩ như những đứa trẻ trong trại mồ côi kia: Chia sẻ một phần nhỏ những gì mình có cho những người kém may mắn hơn, để ai cũng có một Giáng Sinh tròn đầy, hạnh phúc.

st

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét