Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Em Giờ Đây


Em giờ đây đã khác xưa nhiều lắm, không còn ngốc nghếch nữa. Anh có biết vì sao không?

Bởi vì... khi em cần được giúp đỡ nhất, em đã chìa cánh tay tội nghiệp ra để ai đó kéo em ra khỏi vực thẳm và hố sâu của quá khứ, nhưng người vẫn bỏ quên em chỉ vì chính người cũng có quá khứ không thể lẩn tránh được.
Khi em cần được quan tâm nhất, em đã đem trái tim với nhiều vết thương chưa liền sẹo ra để ai đó khâu vá dùm em chút tình sầu muộn, nhưng người vẫn gạt tên em chỉ vì chính người cũng chỉ có một trái tim đủ sức chứa duy nhất một bóng hình.
Kể từ giây phút đó, em nhủ lòng mình không nên ngốc nữa, ngốc mãi.
Ngốc như thế sẽ chỉ làm đau, làm tổn thương chính mình.
Ngốc như thế sẽ hủy hoại tất cả và đánh mất bản thân lúc nào không hay biết.
Một mình em vẫn tự đứng lên dẫu quá muộn màng và gặp rất nhiều khó khăn.
Và chính tình yêu bao dung dạy cho em sống có niềm tin hơn vào đời, vào người!
Em giờ đây đã khác xưa nhiều lắm, không còn “mít ướt” nữa. Anh có biết vì sao không?
Bởi vì... khi em khóc, đã chẳng có ai gần bên, lau khô dùm em những giọt lệ lòng.
Một cuộc tình chát đắng, những giọt nước mắt chát đắng đã vùi em vào sâu trong bể khổ. Em cứ loay hoay, gục ngã, hết đứng, lại ngã, té thật đau, hết hoang mang, bế tắc và rồi hoài nghi, mất niềm tin vào cuộc sống.
Khi em khóc, đôi mắt đẹp và tinh anh của em nhòa đi, cảnh vật xung quanh em cũng nhòa đi, và em mãi lầm lạc, u mê, không lối thoát. Em cứ lóng nga, lóng ngóng, hết chùi, lại lau, lại khóc, lại nức nở, như chưa từng dồn nén nhiều uất ức như thế trong cuộc sống của mình.
Kể từ giây phút đó, em dặn lòng mình không nên khóc nữa, khóc mãi.
Nước mắt để nguôi quên, chứ không phải để nhấn chìm.
Khóc được là giải thoát chứ không phải để tự giam mình, tự kỉ với chính mình.
Nước mắt rơi từ mắt em, mạnh mẽ một chút là tự tay em có thể lau khô tất cả.
Nước mắt rớt từ tim em, trái tim gần lắm, nên chính em cũng có thể tự xoa dịu tất cả, mà chẳng cần có ai chia sẻ.
Và chính cuộc đời này đã dạy em cho bản lĩnh lên rất nhiều!
Em giờ đây đã khác xưa nhiều lắm, không còn yếu đuối nữa. Anh có biết vì sao không?
Bởi vì em đã sống gần một năm hoài niệm cùng quá khứ kể từ ngày anh đi ngang qua đời em, đi mãi, xa em mãi… Anh đi để gió lạnh thổi buốt tim em, mưa buồn thấm ướt vai em, và bụi đường làm mỏi gối bước chân em. Nhưng anh đi mà chẳng hẹn ngày về...
Em đã lãng phí gần 300 ngày yêu anh trong nước mắt, lãng phí trong giấc mơ hàng ngàn nụ hôn ảo mộng, và buông lơi cho 1000 cơ hội vỗ cánh bay xa.
Anh vẫn dứt khoát ra đi như cánh chim tự do khát thèm những chân trời hạnh phúc, nhưng lại do dự, e ngại, tay mình không đủ rộng, vai mình không đủ chắc để mang em theo cùng.
Kể từ giây phút đó, em nhủ lòng mình không nên yếu đuối nữa, không nên chờ trong hão huyền và chờ đến tuyệt vọng nữa.
Chờ đợi mãi sẽ chỉ làm mắt em thêm nếp nhăn, quầng thâm và tim em thêm nhiều vết sẹo mới.
Yếu đuối mãi sẽ chỉ làm má em kém tươi xinh và tay em không còn có thể nắm nổi dù chỉ nửa cơ hội mong manh.
Đến bây giờ thì chính anh dạy cho em phải tự mạnh mẽ hơn mới có thể không còn ngốc nữa!
Nhưng em vẫn sẽ chọn yêu anh trong ngốc nghếch, chờ anh trong nước mắt và vẫn sẽ yếu đuối ngàn lần như bây giờ, như lúc này… để được anh chở che.
Và anh nhé nếu còn yêu nhau, xin hãy cứ nghĩ về nhau.
Nếu anh xem một cánh là hoa thì... một góc cũng sẽ là trái tim.
Nếu anh tin một ngày cũng là yêu thì một giờ được yêu em xin cũng đừng quên lãng, một nụ hôn ảo từng trao em xin cũng hãy trân quý, và một lần nào đó anh xem mình chính là "Ngốc Anh" thì cũng đừng để "Ngốc Em" phải bơ vơ, côi cút, chờ anh, chờ mãi… mà anh chẳng quay về.
Em sẽ vẫn như ngày đó, luôn vui như khi còn gần anh.
Em vẫn sẽ như ngày đó, sẽ không khóc khi đêm một mình.
Em vẫn sẽ cười thật tươi khi gặp anh trên phố đông vô tình
Dù gần bên anh, người ấy đâu phải em!
Em sẽ mím nhẹ bờ môi, chào anh người của hôm qua.
Em sẽ không còn tiếc nuối những ấm áp của ngày ban đầu
Em sẽ bước nhẹ thật nhanh và sẽ không còn quay đầu lại.
Vì gần bên anh, giờ đây, người ấy không phải em!
(st)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét