Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Câu truyện đau lòng của vị Truyền giáo



Cha Piô Ngô Phúc Hậu đã ghi trong Nhật Ký Truyền giáo câu truyện rất đau lòng sau đây:
Ông chín Kiểu, năm nay đã ngót nghét 70. Mỗi giờ dạy học xong, tôi thường ra quán nước của ông ngày trước cổng trường. Đã từ lâu nói chuyện vòng vo, hôm nay tôi muốn đi vào chính đề: - Nghe nói ông Chín có Đạo, phải không? - Ừa, hồi đó tôi theo đạo Chúa như cha. Nhưng tôi bỏ xưng tội mấy chục năm rồi. - Vậy thì Chúa nhật tới tôi mời ông Chín đi lễ nghe!
Câu nói của tôi như một tiếng sét làm rung chuyển trời đất! Ông Chín khóc rú lên! Hai dòng lệ tuôn trào. Hai môi giật giật như người động kinh Tôi hoảng sợ ngồi chết trân. Năm phút sau, ông Chín bình tĩnh và kể chuyện:
-Cha tôi đạo dòng, bỏ Hòa Thành xuống Cái Keo làm ăn. Con cái sinh ra đều lấy vợ lấy chồng ngoại đạo. Cha sở Hòa  Thành phạt cha tôi không cho xưng tội rước lễ. Đến khi già yếu, biết mình không còn sống bao lâu nữa, nên ông đã chèo thuyền 30 cây số, từ đây lên đến Hòa Thành, chầu chực suốt Tuần Thánh, năn nỉ xin xưng tội rước lễ Tuần Thánh mà không được! Ông đành chèo thuyền trở về. Ông buồn rồi chết! Cha tôi chết không được chôn trong đất thánh!
Nói đến đây ông Chín lại khóc rú lên lần nữa. Ông mếu máo nói với giọng hằn học: "Cha tôi có làm điều gì thất đức đâu mà Hội Thánh đang tâm đày đọa ông đến độ già rồi mà vẫn còn bị xua đuổi. Chết rồi mà vẫn còn bị ghét bỏ!…
Bầu khí ngộp thở. Tôi cáo từ ra về mà lòng buồn man mác… Mấy hôm sau, tôi đến thăm ông chín Kiểu, hy vọng xoa dịu nỗi đau lòng của ông. Không ngờ, thấy trên cổ ông đã đeo tượng đức Phật sáng chói! Thế là xong! Lối vào đời ông đã bị chăng giây kẽm gai rồi! Ông đeo tượng Phật  để quyết liệt từ chối trở về với Chúa? Ông đeo tượng đức Phật để cảnh cáo linh mục "Từ nay đừng khuyên tôi trở lại đạo nữa!…"
Sau mấy chục năm bị nỗi đau cắn xé, hôm nay ông Chín đã xổ ra được. Giờ nầy chắc ông đang ngủ ngon. Trong giấc mơ những ngón tay ông đang mân mê tượng đức Phật từ bi. Còn tôi, linh mục Truyền giáo, thì giờ này vẫn chưa ngủ được. Một nỗi đau ray rứt vừa xuất hiện và có lẽ nó sẽ còn tiếp tục cắn xé lương tâm mình suốt đời!! (Lời góp ý: Sao cha không cầu nguyện và ăn chay để nhẫn nại và lâu dài chinh phục ông Chín? Vì theo lời Chúa, cha đã biết: "Thứ quỉ này, chỉ có ăn chay và cầu nguyện mới trừ được" (Mt 17:21)
Cha Hậu kể tiếp, tôi lan man nghĩ đến câu chuyện tại một giáo điểm nọ. Bà Năm khuyến khích chồng con theo Đạo, còn bà thì cứ khất lần. Khi gặng hỏi mãi bà đành tiết lộ:
"Hồi tôi còn bé, trong xóm tôi nhiều người theo đạo lắm. Ông cha Tây dạy: Theo đạo thì phải dẹp bỏ bàn thờ ông bà. Sau ngày Rửa tội linh đình, ông cha đi thăm các gia đình mới theo đạo. Tới một gia đình nọ, vừa tới cửa, ông cha giậm chân bẹt bẹt, miệng la hét: Tại sao chưa dẹp cái bàn thờ kia? Ông cha nhất định không bước chân qua ngưỡng cửa , cho tới khi cái bàn thờ ông bà bị khiêng bỏ ra ngoài sân!…"
Vừa nghe đến đây, tôi cảm thấy cái vị đắng đắng trong miệng, nghẹn ngào ở cổ. Bây giờ tôi mới hiểu suốt được nỗi lòng của ông Chín. Ông là người con có hiếu. Vì thương cha, mà ông hận Giáo Hội Công giáo! Giáo Hội đâu có dạy cha sở Hòa Thành xử quá khắt khe nghiêm ngặt với một tội nhân như vậy? Chỉ có ông Chín mới hiểu được rằng cha ông không thể không cưới vợ gả chồng ngoại đạo cho con cái, bởi lẽ cha ông sống cô thân cô thế giữa một vùng chỉ có người ngoại. Chỉ có ông Chín mới cảm thấy được cái tủi hận của một ông lão già gần đất xa trời, mà không được xưng tội rước lễ. Chỉ có ông Chín mới cảm thấy nỗi xót xa đau đớn khi bị từ chối không được chôn cất cha mình trong đất thánh, nơi mà cha ông hằng mơ ước!
Cha sở sau khi quyết liệt từ chối không cho ông lão già xưng tội rước lễ thì lòng vẫn an vui? Và sau khi nhất mực từ chối không cho con cháu chôn cất cha ông mình trong đất thánh, thì lương tâm ngài vẫn bình thản?! Đó là Luật, Luật của Giáo Hội?!
Giáo Hội đã canh tân, ít là từ sau Công Đồng Vaticanô II. Hẳn là đường lối mục vụ ấy không thể tồn tại và áp đặt trên cánh đồng Truyền giáo VN. (NKTG tr 41-43).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét