Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Cười Free


 
1.Vị thanh tra ko co' trí khôn
Tại Ba Lan, thời các trường học còn dạy chủ nghĩa vô thần, một vị thanh tra đến thăm một lớp học, muốn dạy học sinh bài học "Không có Thượng Đế", nên yêu cầu vị giáo sư xuống cuối cùng lớp học.
Vị thanh tra cầm một viên phấn giơ lên, hỏi các em học sinh:"Các em có thấy viên phấn nầy không?", các em đồng thanh đáp:"Dạ thấy".
Kế đó, vị thanh tra chỉ tấm bảng đen, rồi hỏi:"Các em có thấy tấm bảng đen ở đây không?", các em đồng thanh đáp:"Dạ thấy". Sau đó, vị thanh tra nhìn xuống vị giáo sư đang đứng cuối cùng lớp rồi hỏi:"Các em có thấy vị giáo sư đang đứng phía dưới lớp đó không?",các em nhìn về phía sau, rồi đồng thanh trả lời:"Dạ thấy".
Cuối cùng vị thanh tra hỏi:"Các em có thấy Thượng Đế không?" Các em ngơ ngẩn nhìn nhau rồi đáp:"Dạ thưa không thấy".
Vị thanh tra kết luận:"Các em nhìn thấy viên phấn, các em nhìn thấy bảng đen, các em nhìn thấy giáo sư của các em, có nghĩa là viên phấn, bảng đen, giáo sư là sự vật hiện hữu, có thật. Còn các em không thấy Thượng Đế, có nghĩa là Thượng Đế không có thật hay không hiện hữu.
Sau khi viên thanh tra kết luận như thế, vị giáo sư từ phía dưới lớp đi lên, xin phép vị thanh tra cho mình lặp lại cho các em học sinh những điều mà vị thanh tra vừa hỏi. Vị giáo sư hỏi:
- Các em có thấy viên phấn thầy cầm trên tay đây hay không?
- Dạ thấy.
- Các em có thấy bảng đen đây không?
- Dạ thấy.
- Các em có thấy vị thanh tra đang đứng đây không?
- Dạ thấy.
- Các em có thấy trí khôn của vị thanh tra không?
Các em ngơ ngẩn nhìn nhau rồi đáp:
- Da không thấy.
Vị giáo sư kết luận:"Các em nhìn thấy viên phấn, thấy bảng đen, thấy vị thanh tra, có nghĩa là viên phấn, bảng đen và vị thanh tra là những sự vật hiện hữu, có thật. Còn các em không thấy trí khôn của vị thanh tra, có nghĩa là vị thanh tra không có trí khôn, và vì vị thanh tra không có trí khôn nên mới nói với các em là không có Thượng Đế
2. Bai` giang?
Có một sinh viên vừa tốt nghiệp trường thần đạo, được cử về một Hội Thánh để giúp đỡ. Anh ta được Mục sư quản nhiệm Hội Thánh mời giảng trong buổi nhóm sáng Chúa Nhật. Đến ngày Chúa nhật, vì lần đầu tiên giảng trước Hội Thánh nên anh rất lo lắng và hồi hộp. Anh đứng lên bục giảng sau một lúc yên lặng anh nói: " Kính chào tất cả các con cái Chúa, quý vị có biết tôi sắp giảng gì không?", cả hội chúng đều lắc đầu, anh tiếp tục:" Quý vị không biết tôi sắp giảng gì, và tôi cũng không biết tôi giảng gì!!!". Nhưng Mục sư quản nhiệm Hội Thánh lại tiếp tục mời anh sinh viên tiếp tục giảng một lần nữa vào tuần sau.Tuần sau, anh sinh viên lại bước lên bục giảng. Sau một vài phút yên lặng, anh lại cất tiếng:" Kính chào tất cả các con cái Chúa, Quý vị có biết tuần này tôi sẽ giảng gì không?". Lần này cả nhà thờ đều gật đầu. Anh Sinh viên lại nói tiếp:" Vì tất cả quý vị đều biết tôi sắp giảng gì cho nên tôi không cần giảng nữa" nói xong anh ta lại bước xuống. Mục sư quản nhiệm Hội Thánh lại kiên nhẫn mời anh tiếp tục vào tuần sau. Chúa nhật tiếp theo, khi bước lên bục giảng, anh ta vẫn hỏi mọi người câu hỏi mà hai lần trước anh đã hỏi:" Quý vị có biết tôi sắp giảng gì không?". Lần này, trong nhà thờ có người lắc đầu cũng có người gật đầu. Anh ta tiếp:" Vâng, vậy xin mời những người biết tôi sắp giảng gì nói lại cho những người chưa biết" !!!!
3. Bai` giang? cuoi`
Có một ông Mục sư, hay lấy 1 số ví dụ, thường gây cho hội chúng cười.
Một số người bực mình lên hỏi Mục sư rằng:
-Tại sao lúc nào Mục sư cũng thường lấy một số ví dụ làm cho HT cười không vậy?. Ông không sợ mắc tội với Chúa hả.
Mục sư trả lời:
-Anh thử nghỉ coi một bài giảng làm cho người khác cười thì có phải tội sẽ nhẹ hơn khi một bài giảng làm cho cả HT buồn ngủ.
4. 60 năm ngày cưới
Kỷ niệm 60 năm ngày cưới, cụ ông bàn với cụ bà: “Chúng mình sẽ tìm về hương vị thuở ban đầu khi mới yêu nhau, em nhé”.
Cụ bà đồng ý.
Chiều hôm đó, đang ngồi trong phòng, đột nhiên có một cục giấy được bắn qua cửa sổ, cụ bà nhặt lên, xúc động và run rẩy mở ra xem: “19h tối nay, hẹn em ở chân cầu Chà Và nhé”.
18h 45, tay cầm bó hoa hồng, ông cụ vừa huýt sáo vừa đến chân cầu chờ cụ bà.
19h, rồi 19h45, kim đồng hồ lên 20h… 20h30… 21h, hết kiên nhẫn vì lúc này sương xuống nhiều, cụ ông hầm hầm về nhà, mở cửa và quát: “Sao bà không ra?”
Cụ bà ngồi ủ rũ, thút thít: “Má không cho em đi”..
(sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét