Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Tiếng Gọi

Một Cha Sở Khiêm Nhường

            Như trước đây đã nói , cha Vianney đã được chuẩn phần kiến thức cần thiết , Ngài đã được "vớt" nhờ bền chí.
Hôm mới về xứ Ars , một xứ vỏn vẹn có 300 giáo dân , cha Vianney đã khởi sự xây dựng giáo xứ bằng những chất liệu : cầu nguyện , hy sinh , hãm mình...Dần dần , giáo dân từ nhiều xứ đổ xô tới xứ Ars nghe giảng dạy giáo lý 15 phút trước giờ kinh trưa và nhất là để xưng tội với ngài .
Các bạn đồng nghiệp đều biết trước đây Vianney rất tầm thường , dốt nát , lại thêm bản tính con người không khỏi ghen tỵ khi thấy giáo dân đổ xô đến xưng tội với cha xứ hạng bét như vậy , nên họ đã trình với Đức Cha địa phận như sau :"Thưa Đức Cha , cha Vianney trước đây học hành kém cõi mà nay lại cả gan giải tội cho giáo dân khắp nơi . Họ bị những lời đồn thổi , phóng đại , mê tín , quyến rũ , nên ào đến xứ Ars ngày càng đông. Có thể có những nố khó mà cha Vianney đã giải sai các nguyên tắc trong luân lý thần học " Đức Cha cũng không khỏi lo lắng . Ngài gọi cha Vianney đến và giao cho ngài một số nố rất khó giải để về giải trên giấy tờ đàng hoàng rồi đem nộp cho Tòa Giám Mục . Chỉ vài ngày sau , cha Vianney đã đem nộp tất cả những lời giải đáp . Các vị chuyên môn luân lý thần học xem qua đều phải khen rất đúng và khôn ngoan . Ai nấy đều ngạc nhiên lẫn mến phục .,
Nhưng chưa hết , càng ngày giáo dân càng đến xưng tội với cha Vianney càng đông khiến cha phải giải tội từ nữa đêm . Và một lần nữa , các bạn đồng nghiệp lại làm đơn kiện cha Vianney gởi thẳng lên Tòa Giàm Mục . Trong đơn đại ý nói :"cha Vianney đảm đương xứ mình chưa xong mà cả gan quyến rũ giáo dâ các xứ khác đến xứ mình xưng tội càng ngày càng nhiều . Kiến thức của ngài thì ai cũng rõ là rất giới hạn nên thật là nguy hiểm có thể có nhiều nố phức tạp có thể bị ngài giải sai. Hơn nữa tình thế ấy lại còn làm mất trật tự trong các giáo xứ khác vì giáo dân không xưng tội ở giáo xứ nhà mà lại ùn ùn kéo nhau qua xưng tội ở Ars . Kính xin Đức Cha ra lệnh cấm cha Gioan Maria Vianney giải tội các nơi.."
           Một linh mục được giao cho trọng trách đem tờ đơn ấy lên Tòa Giám mục . Nhưng vị này cũng có lòng bác ái muốn giúp đỡ anh em , nên khi ngang qua xứ Ars đã tạt vào thăm cha sở đôi phút . Trong câu chuyện hàn huyên , cha ấy vào đề :"Tôi muốn tâm sự thành thật với cha ,anh em rất bất bình về việc cha giải tội từ nữa đêm cho giáo dân các xứ đến đây , cha làm thế là hạ uy thế của anh em ,lại làm mầt trật tự trong giáo xứ nữa . Đàng khác , Cha làm gì cho mệt , cứ lo cho xứ mình đã đủ .. Tôi nói thật với cha , mất lòng trước được lòng sau : cha cũng tự biết sự học hành của mình có giới hạn ...vì thế anh em đã làm đơn trình bày công việc ấy lên Đức cha và xin ngài cấm cha giải tội cho giáo dân các xứ khác.Tôi vì tình huynh đệ nên trứơc khi lên gặp Đức Cha , cũng muốn cho cha biết không giấu giếm chi , tiện đây tôi cho cha xem bức thư để cha hiểu qua và thu xếp sao cho êm đẹp" .Nói đoạn cha ấy trao tờ đơn cho cha Vianney xem , trong lòng rất đỗi ái ngại vì sợ cha Vianney sẽ nổi tự ái , giận dữ trách móc anh em mình...nhưng lạ thay cha Vianney vẫn bình thản đọc thơ. Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là ngài thong thả lấy bút châm mực ..Ngài viết gì thế? Vị linh mục kia hồi hộp theo dõi và thấy cha Vianney hí hoáy viết ở cuối bức thơ "Việc anh em nói trên đây rất đúng sự thực , con cũng xin ký tên vào đơn đồng tình cùng anh em "Rồi ngài xếp thư trao lại và cám ơn cha kia cách niềm nở .
            Dầu sao cũng phải chu toàn bổn phận với bất cứ giá nào . Cha kia mang bức thư lên Tòa Giám Mục .Đọc xong , thấy bên dưới các chữ ký của các cha lại có cả chữ ký của cha Vianney nữa , Đức Cha mới lấy làm lạ hỏi cha cầm thư . Cha kia trình bày đầu đuôi tự sự ,Đức Giám Mục kết luận "Các cha xem , cha Vianney phản ứng cách rất khiêm tốn . Có ai lại đồng ý tự kiện mình bao giờ ! Ngài thực là người đạo đức , thôi ta cứ để xem , nếu là việc Chúa thì sẽ vững bền , ngược lại nếu là việc của ý riêng ngài thì thế nào cũng sụp đổ " Cha kia về thuật lại mọi sự cho anh em nghe , ai cũng ngạc nhiên thầm nghĩ"Đáng lẽ cha Vianney phải giận dữ căm thù mình mới phải ,Ai ngờ ngài lại ký tên vào đơn kiện ngài . Thôi ta cứ chờ xem theo như quyết định của Đức Cha"


            Con muốn tháo lui vì có những sự trái ý , vì gặp những người con không chịu nỗi , con theo Chúa hay con theo mấy người ấy ?


Được Gọi Để Gọi

            Thưa ông bà muốn gặp ai?
            Chị Céline đã nói câu ấy lần đầu tiên cách đây 40 năm , từ đó ngôi nhà khách với chùm chìa khóa ,cái chổi , chiếc ghế đã trở thành giang sơn của chị .
           Bổn phận của chị giữ nhà khách là gọi người khác , trong suốt 40 năm trường , chị Céline chỉ làm ngần ấy công việc . Câu hỏi trên kia chị lặp đi lặp lại đến hơn 10 lần mỗi ngày . Với thời gian , phương thế có đôi phần thay đổi : từ cái kẻng đến chuông điện , rồi điện thọai, sau đo lại trở về chuông kéo ,kẻng sắt ...nhưng công việc luôn luôn vẫn là gọi người khác .
           Ôi chao , biết bao khuôn mặt đã xuất hiện tại nhà khách , bao giọng nói đã vang rền trong điện thoại , nhưng có một điều chị Céline hằng đoán chắc ; người ta đang gọi , đang xin gặp một người nào đó...trừ ra chị. Vì thế chị thường nói đùa "Tôi chỉ được Chúa gọi một lần duy nhất và từ dạo đó tôi luôn luôn gọi người khác : tôi được gọi để gọi>
           Một ngày của chị bị cắt vụn thành từng miếng , công việc của chị bị chẻ thành từng mảnh , luôn luôn là gián đoạn . Khi cầm chuỗi lần hạt , chị biết mình sẽ không đọc được quá 10 giòng , trong nhà nguyện , chị quỳ ghế cuối cùng , gần cửa ra vào ,luôn thấp thỏm đợi chờ chuông reo ...luôn bị gián đoạn nhưng chỉ với "sự gián đoạn" này của mình , chị mới có thể tạo nên "sự liên lạc" của người khác . Chị bao giờ cũng nhanh nhẹn đối với một khách sang cũng như một bà lão nhà quê . Tất cả mọi người đều ăn cắp giờ của chị , không ai cần gặp chị...Với thời gian , da mặt chị nhợt nhạt hơn , người chị tiều tụy hơn nhưng nụ cười vẫn tươi nở như thuở nào , lời kinh dâng Chúa mỗi ngày lại càng thêm sốt sắng hơn.
         Và rồi một hôm , trong lúc vội vã đi gọi người khác , chị Céline đã ngã quỵ trong hành lang nhà dòng."Thổ huyết!" chị bập bẹ "Chúa đến gọi tôi lần thứ hai "(và cũng là lần cuối cùng) Đôi tay chị run run ôm lấy lồng ngực khiến chùm chìa khóa rơi trên nền gạch hoa. Đàng kia , chiếc ghế vẫn vô tinh không biết từ nay mình sẽ là đồ vô chủ...
         Chị Céline đã suốt đời trung thành với tiếng gọi của Chúa và với công việc bổn phận hằng ngày của chị : được gọi để gọi người khác .Gía trị và sự cao cả của chị không phải là ở chổ đó sao ?
 http://www.freewebs.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét